Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 136: Chỉ là một màn kịch




Editor: Lôi

Chương 136: Chỉ là một màn kịch

Bàn tay không chút chần chừ, trực tiếp vươn tới vị trí tư mật của Hiên Viên Linh, hắn nhẹ nhàng thành thục vuốt ve nơi ấy. Theo bản năng, hắn cúi đầu phủ kín đôi môi cô, không để cho cô có cơ hội trốn tránh.

Nụ hôn mãnh liệt như muốn rút sạch linh hồn người con gái, cô chỉ biết ngây người bất lực, mặc cho chiếc lưỡi tấn công khoang miệng mình. Chuyện gì đang xảy ra? Cả người Hiên Viên Linh lúc này giống như một chiếc lò nướng, nóng rực, thậm chí run rẩy từng cơn. Ấy thế mà cô lại mê đắm nụ hôn ấy, hoàn toàn đắm chìm trong mật ngọt mà nó mang lại.

Nụ hôn càng ngày càng nặng nề, hô hấp của cô càng ngày càng mỏng manh yếu ớt. Mục Diệu Tư khẽ nới lỏng bờ môi mềm mại ấy, trong nháy mắt, Hiên Viên Linh không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, thánh thót như tiếng chim Hoàng Oanh líu lo, hơi thở thuần khiết mang chút ngây thơ phả ra liên hồi, làm người ta có cảm giác như được hòa mình vào thiên nhiên, đắm chìm trong bầu trời xanh thăm thẳm.

"Ưm... đừng..." Hiên Viên Linh hơi kháng cự, nhưng lại không thể dứt khoát cự tuyệt, họ lúc này đang diễn trò chơi tình ái, nhưng cô có cảm giác cả hai đều như bị lạc lối. Tựa hồ như cô và hắn thật sự quyến luyến nhau, khao khát được hòa hai cơ thể làm một như những đôi lứa yêu nhau khác.

Cảm xúc vô cùng tuyệt diệu, tươi đẹp như tiết trời vào xuân với muôn vàn sắc hoa đua nở, khiến Mục Diệu Tư không thể khống chế bản thân mình được nữa, hắn khao khát người con gái dưới thân, muốn cảm nhận thân thể tươi mát ấy ngay tức khắc. Vật nam tính đã thức tỉnh từ lâu, ngẩn cao đầu kiêu ngạo như muốn xông ra trận, Mục Diệu Tư hoàn toàn trầm mê trong cảm xúc tuyệt vời này, quên hẳn những con mèo đang rình rập ngoài cửa.

Ngón tay hắn vẫn ngập sâu trong đầm lầy ẩm ướt đầy khiêu gợi của người con gái, một cơ thể xinh đẹp không tỳ vết khiến hắn si mê.

Bên ngoài cửa, Hoàng Trung Phú cùng Phương Xuân Ý cũng ngẩn ra, không ngờ tình hình chiến sự bên trong lại khốc liệt như thế.

"Đứa trẻ này trưởng thành lúc nào không biết, thật khiến cho người ta ngứa ngáy." Ánh mắt tràn ngập tia dâm đãng nhìn thoáng qua cửa, Hoàng Trung Phú thích thú buông một câu.


"Đồ tiện nhân!" Phương Xuân Ý ghen tỵ chửi rủa, nhìn bộ dạng Hoàng Trung Phú, bà biết vừa rồi lão lại nổi cơn tà dâm.

Hoàng Trung Phú phất tay ra hiệu, đám thuộc hạ nhìn thấy thế mới dám rút lui. Hoàng Trung Phú và Phương Xuân Ý nhanh chóng rời đi, bọn họ phải mau mau tìm ra chủ nhân của chiếc giày đỏ ấy.

Đôi mắt long lanh như nước hồ thu bị bao phủ bởi tầng sương mỏng, càng tăng thêm vẻ mộng ảo cho đôi mắt xinh dẹp ấy, mà lúc này đây người con gái lại vô tình ngước nhìn hắn bằng ánh mắt mơ màng, làm hắn nhất thời si mê không kiềm chế được. Mục Diệu Tư dời ánh nhìn của mình vào đôi môi hồng đang hé mở của Hiên Viên Linh, mềm mại và ngọt ngào, nó như mời gọi người ta cắn mút, dụ dỗ người ta thưởng thức.

Mục Diệu Tư ngắm từng đường nét xinh đẹp đến ngây người, không chần chờ thêm một giây, Mục Diệu Tư dứt khoát cởi bỏ vật che chắn cuối cùng trên người Hiên Viên Linh ra, thân thể trần trụi của cô hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn. Lúc này, Hiên Viên Linh mới giật mình sửng sốt, chẳng lẽ bọn họ sẽ phải làm đến nước này sao?

Kinh ngạc đối mặt với vật cứng rắn to lớn của người đàn ông, Hiên Viên Linh dường như tỉnh táo lại đôi chút. Khi Mục Diệu Tư định mạnh mẽ xông vào, tim hắn đột nhiên như bị ai đó kéo lại.

Hắn đang làm gì vậy, chỉ là đóng kịch nhưng hắn lại định chiếm đoạt cô thật sao?


Với chăn đắp kín người Hiên Viên Linh, Mục Diệu Tư nhanh chóng xoay người bước xuống giường, đi về phía phòng tắm.

Làn nước mát lạnh bao trùm khắp cơ thể, Mục Diệu Tư tỉnh táo lên rất nhiều. Dục vọng như chiếc xe không phanh suýt chút nữa khiến hắn gây họa, nghĩ lại trái tim bất chợt co thắt.

Hắn sao lại có thể khao khát một cô gái đến thế, chỉ là diễn kịch thôi, mà suýt nữa đã không nhịn được muốn cô. Cô ấy là em gái của người anh em của hắn, là một một cô gái tốt, hắn không thể tùy tiện xúc phạm cô.

Hiên Viên Linh cuộn tròn người trong chăn, không dám nhúc nhích. Cô thầm oán trách bản thân, sao lại dễ dàng bị lay động đến thế lại còn phát ra âm thanh phóng đãng ghê tởm đó nữa chứ. Không thể tin được! Nhưng mà... Nụ hôn của hắn đúng là rất tuyệt, cộng thêm ngón tay xấu xa của hắn khấy động nơi tư mật của cô tạo nên cảm xúc chưa từng có... những hình ảnh vừa rồi cứ lởn vởn trong đầu Hiên Viên Linh làm cô càng xấu hổ, cô siết cái chăn đang bao quanh người chặt hơn, im thin thít như một pho tượng.

Cô và hắn chỉ diễn kịch thôi sao? Nhưng sao lại chân thật đến vậy?

Hai mươi mấy năm qua Hiên Viên Linh chưa từng thân mật với bất kỳ người đàn ồng nào. Vậy mà mới vừa rồi, dường như cô cũng không bài xích, thản nhiên đón nhận sự va chạm thân mật với hắn, cảm giác hưng phấn đến mức muốn dấng hiến cho hắn tất cả. Cô thật sự sợ rồi!

Rõ ràng, cô đã bị chìm đắm trong cảm xúc đó rồi, hoặc là cô đã yêu hắn lúc nào không hay.


Cửa phòng tắm bật mở, thân hình rắn rỏi còn vương những giọt nước của người đàn ông thong dong đi ra, Hiên Viên Linh không dám ngước lên nhìn hình ảnh gây ức chế ấy.

Mục Diệu Tư tỏ vẻ bình tĩnh, cười gượng gạo "Xấu hổ gì chứ, em cũng nhìn thấy hết rồi. Công nhận diễn xuất của em tốt thật, hại anh thiếu chút nữa biến thành chó sói độc ác."

Lời nói ấy làm thân thể Hiên Viên Linh chợt cứng đờ. Thì ra chỉ đơn giản là diễn trò thôi sao? Hắn thật cho là cô đang diễn kịch cùng hắn? Nhưng, một người con gái sẽ không bao giờ có cảm xúc này trước người đàn ông mà cô ta không yêu, điều đơn giản như vậy chẳng lẽ hắn cũng không biết?

Trái tim bị tổn thương nghiêm trọng, cô chẳng có lý do gì để bày tỏ tình cảm với hắn.

Hiên Viên Linh cả người cứng ngắc, chỉ có khóe môi khẽ động đậy "Đúng vậy, diễn xuất của anh cũng rất tốt."

Diễn xuất tốt? Phẫn nộ nhìn chằm chằm người con gái trong chăn, có một khoảnh khắc Mục Diệu Tư rất muốn xông tới ăn sạch sẽ cô gái này. Diễn xuất, hừ, hắn thiếu chút nữa bị nổ tung lên rồi.

"Em không có quần áo, có thể tìm giúp em bộ khác để thay được không? Còn chuyện của anh Hai, anh mau chóng thông báo cho anh ấy biết, em sợ cô ta..." Cô gái kia đã chết hay chưa, Hiên Viên Linh thực sự không dám nói. Bây giờ điều quan trọng nhất chính là phải gấp rút đi xác nhận.

Mục Diệu Tư sắc mặt nghiêm nghị, tùy tiện mặc lại quần áo, suy nghĩ một chút rồi nói "Em ở đây chờ anh, anh lập tức đi báo cho Hoàng, sau đó sẽ tới đón em. Nhớ đóng cửa cẩn thận, không có ai mở ra được đâu."

Xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu, Hiên Viên Linh chỉ có thể gật đầu, nhẹ giọng đồng ý.

Mục Diệu Tư không hề nhìn Hiên Viên Linh lấy một lần, liền vội vã rời đi. Hắn lo sợ một khi quay đầu nhìn lại thì không thể bỏ được đi nữa. Cô gái này, hắn phải làm gì với cô đây, hắn là người đam mê nữ sắc, chưa từng thật lòng yêu một người phụ nữ nào, mà bản thân hắn cũng không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ một ai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.