Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 145: Nhóc con đáng thương




Editor: Lôi

Chương 145: Nhóc con đáng thương

Một tháng sau

Mọi chuyện trở lại như lúc đầu. Những tranh chấp ồn ã trong giới hắc đạo gần như lắng xuống.

Việc xảy ra lần này, tin tức lan ra cũng không lớn, chỉ có những tin lá cải đại khái như Hiên Viên Hoàng không thể kết hôn, nếu không nhất định sẽ gặp chuyện không may.

Còn đưa ra dẫn chứng hùng hồn nào là trong lần kết hôn đầu tiên, buổi lễ sắp sửa thành công thì nửa đường nhảy ra một đứa trẻ tự xưng là con riêng cầm súng chĩa loạn xạ, trong phút chốc cô dâu bị bỏ rơi không thương tiếc.

Lần kết hôn thứ hai thì còn tệ hơn nữa, các phe phái đánh nhau sống chết, kết cục dẫn đến cô dâu vô cớ tử vong, trong lúc nhất thời nổi lên sóng to gió lớn.

Tuy rằng bên ngoài có rất nhiều những lời đồn đại khác nhau, nhưng tập đoàn Hiên Viên thị vẫn hoạt động bình thường như cũ. Hằng ngày Hiên Viên Hoàng vẫn lên công ty giải quyết công việc đều đặn, có điều dường như hắn trầm mặc và lạnh lùng hơn trước.

"Anh Hai, hôm nay Tiểu Linh xuất viện. Lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau ăn một bữa cơm, hay hôm nay đi ăn chung đi?" Cầm bảng báo cáo trong tay, Hiên Viên Phong mượn cớ đi vào rủ rê ông anh này đi ra ngoài ăn.

Hiên Viên Hoàng ngẩng đầu nhìn lướt qua Hiên Viên Phong, đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng, chỉ ậm ừ đồng ý.

Nhìn anh Hai trong bộ dạng này, cậu thật sự bất lực "Nếu anh muốn đi tìm chị ấy, thì ra quyết định giống trước kia đi, treo giải thưởng một trăm triệu Đôla tìm chị ấy, đừng buồn bực như vậy nữa." Hắn càng như vậy, cậu càng khó chịu, lần trước truy tìm sát sao, thế nhưng lần này không có bất cứ động tĩnh gì. Mỗi ngày trừ việc đi làm rồi tan làm, hắn cũng không gặp gỡ bất kỳ một cô tình nhân nào.


Nhìn dáng vẻ người đàn ông ngồi trên bàn làm việc bình tĩnh vững chãi như Thái Sơn, Hiên Viên Phong thấm thía câu Hoàng thượng không vội, mà thái giám đã gấp.

"Mấy ngày nay tất cả mọi thứ đều quá yên tĩnh, cả tên tiểu quỷ kia cũng không có hành động, anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Anh Hai, cho dù anh có bận rộn công việc cỡ nào, thì cũng phải vì cuộc sống của mình suy nghĩ một chút đi chứ."

"Câm miệng, quay lại, đi ra ngoài!" Hiên Viên Hoàng ruốt cuộc nhịn hết nổi liền phẫn nộ quát lên, lời nói lạnh lùng mang ý tứ cảnh cáo. Mọi người thật cho rằng hắn không phiền não sao? Mấy ngày qua hắn làm việc gì cũng không hiệu quả, hắn lo lắng cho cô vô cùng, thậm chí mong muốn gặp cô đến phát điên, nhưng vấn đề lúc này là hắn không thể ép cô quá chặt. Hắn đã tổn thương cô, khiến cô đau lòng nghĩ đến điều này hắn vô cùng bức bối.

Cây bút trong tay bị nắm chặt đến gãy đôi, Hiên Viên Hoàng rầu rĩ đứng dậy, không đoái hoài đến một đống văn kiện trên bàn nữa. Hắn không quen cảm giác tĩnh lặng đến ngột ngạt này một chút nào cả, hắn luôn hi vọng cái tên nhóc con kiêu ngạo kia thình lình xuất hiện, có như vậy hắn mới biết tình hiện hiện tại của cô như thế nào. Vấn đề là cả tên tiểu quỷ đó cũng không hùng hổ lao tới đòi trả thù ẹ. Hắn thực sự có chút thấp thỏm lo âu, cảm giác như bị chính mẹ con cô bỏ rơi.

Nhìn bầu trời xanh thẳm bao la ngoài cửa sổ, phía dưới sáng rực bởi hàng ngàn ngọn đèn, một trong số đó là nơi cô ở, không biết nơi ấy là ở đâu?

... ... ... ... ... ...Ngôn Tình là Thiên Đường... ... ... ... ... ... ...

"Mẹ, con muốn ăn cá nướng..."


"Mẹ, món cá nướng này cũ rồi, khó ăn lắm, con muốn ăn tôm rang..."

"Mẹ, sao mẹ làm tôm rang mà giống như đốt bằng đáy nồi vậy..."

"Mẹ, cháo này khó nuốt lắm, con muốn ăn Salad dưa chuột..."

"Mẹ..."

"Con câm miệng ẹ, biết điều thì ngồi yên, nếu còn nói nhảm nữa, mẹ cho ăn phân đấy..." Rốt cuộc có người tức giận rồi, người đó dáng vẻ nhếch nhác, toàn thân chật vật khổ sở. Đây chính là bộ dạng Trầm Phi Yên sau một tuần kể từ ngày hôm đó, thằng nhóc đáng chết này coi mẹ nó như Siêu Xay-da, chỉ có một bữa cơm mà bắt cô làm tận mười mấy món, khiến cô bận túi bụi nên chẳng có thời gian đâu mà buồn bã đau lòng nữa.

Tên nhóc cũng biết điều, mặt mày uất ức ngồi im trên ghế, cảnh giác múc từng muỗng cháo đưa vào miệng, khó khăn nuốt xuống. Không ai nhìn thấy ánh mắt nó lóe lên âm mưu tính toán, nhưng mấy món này đúng là rất dở, nó ít nhất cũng sụt đi mất mấy ký lô, đúng là ngược đãi trẻ em!

"Mẹ, người ta không muốn ăn cháo nữa." Ánh mắt long lanh như nước, vô tội ngước lên nhìn Trầm Phi Yên, lại có vẻ như trẻ em bị ngược đãi.


Trầm Phi Yên cảm thấy bất đắc dĩ "Thế nào đây, mẹ đã rất cố gắng rồi. Kêu con ra ngoài ăn, thì con không vui, còn nấu cho con ăn, thì con ngày nào cũng xoi mói bới móc."

Hai tay chống nạnh, vẻ mặt Trầm Phi Yên ấm ức, sao trước kia cô không nhận ra đứa con này lại khó chiều như vậy.

"Ăn hết ẹ, nếu không lần sau con tự đi ra ngoài mà ăn. Ngày nào cũng phải nấu nướng riết mẹ giống hệt mấy bà cô luống tuổi có chồng rồi, con ở đó mà kén cá chọn canh. Khi con còn trong bụng mẹ đâu có hư dữ vậy, cái gì cũng ăn, cái gì cũng không kén, thích ứng rất tốt." Nhớ đến trước đây khi mang thai nó, bị vứt lên máy bay sang nước Mỹ, ngày ngày phải dậy sớm làm việc tới tối mịt mới về, mệt muốn chết, một bữa đói một bữa no cũng không có gì lạ, thậm chí ngay cả nôn nghén cũng không có.

Trầm Phi Dạ len lén đảo cặp mắt trắng dã, vẻ mặt bất đắc dĩ, rốt cuộc là lỗi tại ai, không biết xấu hổ mà còn nói. Nó không thể quậy, là do không còn sức lực để quậy. Nghe cha nuôi Trưởng Tôn Lưu Lam nói, lúc mới được sinh ra nó yếu đến mức suýt chết, sau này phải tẩm bổ biết bao nhiêu thứ nó mới phát triển bình thường trở lại.

Nhìn bát cháo trong tay, Trầm Phi Dạ rất muốn sùi bọt mép giả chết. Đây mà gọi là cháo à? Tại sao vừa ngọt lại vừa mặn, đúng là tra tấn con người ta. Vì cái mạng nhỏ của mình, nó lại ngẩng đầu bày ra vẻ hết sức vô tội nhìn Trầm Phi Yên "Mẹ, người ta thật sự ăn không vô nữa, mẹ giúp người ta ăn một miếng đi."

Mấy lời này ngay cả bản thân Trầm Phi Dạ nghe cũng muốn hộc máu, nhưng vẫn cố nín nhịn giả vờ tức tưởi nhìn Trầm Phi Yên.

Mấy ngày nay, chỉ cần nghe thấy Trầm Phi Dạ mè nheo, là cả người cô bắt đầu run rẩy.

Trừng mắt nhìn tên tiểu quỷ ngây thơ vô số tội ngồi trên bàn, Trầm Phi Yên cầm lấy thìa dứt khoát ăn một ngụm "Con nhìn đây, không phải mẹ vẫn ăn được hay sao? Ngoan, há miệng ra, ăn hết nửa bát cháo này đi. Không ăn sẽ là đứa bé hư."

Miệng thì nói vậy, chứ thật ra Trầm Phi Yên rất muốn nhổ ngụm cháo này ra, đây là cái gì vậy? Trời ạ, vừa mặn vừa ngọt, ghê chết đi được. Cô chợt nhớ lại, lúc nêm nếm, cô nhớ là mình nêm một chút đường, sau đó chưa vừa lại cho thêm một ít nữa. Chẳng lẽ cô nêm nhầm thành muối sao? Trầm Phi Yên cười nhưng cơ mặt thì co rút, vì không muốn con trai lãng phí thức ăn, cô cố gắng nuốt ngụm cháo này vào bụng.

Trầm Phi Dạ nhìn mẹ mà đau đớn không thôi, trong lòng kêu rên thảm thiết, sớm biết nó đã lén đổ chỗ cháo này vào bình hoa cho rồi. Mùi vị như vậy mà cũng ăn được, nó không thể không bội phục sự nhẫn nại tuyệt vời của Trầm Phi Yên.

"Con ăn..." Đôi mắt tràn ngập nước, há miệng nuốt từng muỗng cháo, lần này Trầm Phi Dạ khóc thật sự, ai tới cứu nó với. Đúng là bạc đãi dạ dày của nó mà!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.