Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 146: Mẹ thỏ non, con cáo già




Editor: Lôi

Chương 146: Mẹ thỏ non, con cáo già

Trầm Phi Yên nhẫn nại lau chùi phòng bếp, cô hoàn toàn không rõ con trai biến thành vua cẩu thả từ lúc nào, thậm chí trở thành đứa trẻ khiến người ta phát điên lên được.

Mới vừa từ trong phòng bếp đi ra, Trầm Phi Yên thật muốn chết quách luôn cho xong. Rõ ràng lúc nãy phòng khách rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng bây giờ không khác nơi đổ rác.

Đồ chơi của Trầm Phi Dạ bị vứt lung tung trên thảm, đông một cái tây một cái, cô hơi hoài nghi có phải nó cố ý hay không. Trên bàn khắp nơi đều là đồ ăn vặt còn thừa, chỉ ăn một nửa rồi bỏ dở, lon nước ngọt cũng nằm nghiêng ngả trên mặt bàn. Thậm chí ngay cả trên ghế Sofa cũng đầy những thứ không tên khác. Trầm Phi Yên là người thích sạch sẽ, nhìn khung cảnh hoang tàn trước mặt cô thầm gào thét trong lòng. Trời ạ, thằng con này này đổi tính đổi nết từ khi nào!

Trong lúc đó, bên ngoài góc tường lấp ló bóng người đang thập thà thập thò, lén lút nhìn vào nhà với vẻ mặt đắc ý.

"Hừ, ai bảo nhất quyết ép con ăn món cháo dở ẹc đó, coi như báo đáp lại mẹ. Dù sao con cũng không muốn để mẹ có thời gian nghỉ ngơi..." Vừa lảm nhảm nó vừa toét miệng cười gian manh, sau đó cả thân người ngả rạp xuống đất, lăn qua lộn lại mấy vòng hệt như con chó con, cho đến khi toàn thân lấm lem bùn đất đen thui mới chịu thôi.

Nhìn lại bộ dạng bẩn thỉu nhem nhuốc của mình, Trầm Phi Dạ cười đắc ý "Tuyệt! Như vậy chắc sẽ khiến mẹ bận rộn thêm một chút, và phát điên lên một chút. Ha ha..."

Trầm Phi Dạ vui vẻ huýt sáo vang trời, vô cùng phấn khích, dù sao có người giúp nó tắm rửa và giặt quần áo, không vui sao được.

Mới vừa vào cửa, Trầm Phi Yên quay người lại, lập tức bàng hoàng hét lên "Trời ạ! Con rốt cuộc đã làm gì, làm sao người dính toàn bùn đất thế này?"

"Con vừa bước ra ngoài thì có mấy đứa bạn rủ con đi theo, ai ngờ mấy cậu ấy rủ chơi đá bóng." Trầm Phi Dạ sợ sệt nhìn Trầm Phi Yên, dáng vẻ tội nghiệp như đứa trẻ sợ bị mẹ trách mắng. Đang tức muốn bốc hỏa nhưng vừa nghe con trai nói đi đá bóng cùng bạn, trong lòng Trầm Phi Yên lập tức dâng trào một dòng nước ấm. Con trai cô có thể vui đùa với bạn bè, đó là điều tốt nhất. Cô biết, không như những đứa bé khác thích đồ chơi xe hoặc súng, nó chỉ quan tâm đến đá bóng.


"Con cởi đồ ra đi, để mẹ mang đi giặt." Vẻ mặt muốn phát điên của Trầm Phi Yên lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt dịu dàng của người mẹ thương con vô hạn.

Trầm Phi Yên không nói thêm gì, lẳng lặng thu dọn căn phòng.

"Cảm ơn mẹ!" Trầm Phi Dạ đột nhiên lao tới ôm chặt Trầm Phi Yên, chu miệng hôn lên má mẹ một cái thật kêu. Khoảnh khắc này Trầm Phi Yên cảm thấy trong lòng bồi hồi, đã bao lâu cô không vui đùa cùng con trai rồi? Trước đây cô chỉ lo công việc, lo phát triển công ty, có rất ít thời gian chăm sóc, chơi đùa cùng con. Bây giờ cô làm được rồi, cảm giác này thật hạnh phúc. Tất cả đều phải cảm ơn vị Giám đốc thần bí kia, đã thay cô giải quyết mọi việc lớn nhỏ trong công ty, Trưởng Tôn Lưu Lam cũng rất tán thưởng năng lực người đó. Dù không biết anh ta, hay cô ta là ai, nhưng miễn sao người đó chịu làm việc và cô được nghỉ ngơi là quá tốt!

"Con đi tắm đây!" Trầm Phi Dạ vui vẻ nhảy chân sáo giống như con thỏ con, chạy về phía phòng tắm. Vừa lúc nó chạy đi, sắc mặt Trầm Phi Yên sa sầm.

Cô cúi đầu nhìn lại mình, máu lập tức xông lên tới não. Bộ quần áo mặc ở nhà màu trắng tinh sạch sẽ lúc này dính đầy bùn đất, bẩn đến thảm thương. Chưa kể, mỗi nơi nó đi qua thì sàn nhà cũng lấm bẩn y như vậy. Cô thật sự phát điên mà!

Dựa đầu lên thành bồn tắm, Trầm Phi Dạ vui vẻ khi nghĩ đến biểu cảm của mẹ, nét mặt kìm nén cơn giận của mẹ thật đáng yêu. Thì ra bắt nạt mẹ lại thú vị như vậy.


Nó vừa cởi quần áo ra, lập tức nhảy vào bồn tắm, làm nước chảy tràn ra ngoài mặt sàn. Sau khi kỳ cọ sạch sẽ, con ngươi gian xảo của Trầm Phi Dạ đảo vòng tròn, trong đầu lại nghĩ ra thêm trò chơi mới.

Ngó cái máy giặt tới lui, một lúc sau, Trầm Phi Dạ mạnh tay kéo ra ba sợi dây điện.

"Vậy là quần áo hôm này phải giặt bằng tay rồi. Mẹ, thật xin lỗi..." Nó làm động tác hôn gió với cái máy giăt, huýt sáo líu lo bước ra ngoài.

"Mẹ, bộ quần áo con để trong phòng tắm, nhớ giặt sạch giúp con nhe!"

Nhìn vẻ mặt rạng ngời của tên tiểu quỷ, nụ cười Trầm Phi Yên có phần cứng ngắc, bây giờ nó hoàn toàn xem cô là bà nội trợ thật sao. Nghĩ ngợi một lát, cô liền lên tiếng "Chuyện này... Con trai, mẹ có chuyện muốn bàn với con."

"Chuyện gì ạ?" Trầm Phi Dạ ngây thơ nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như thiên thần, nở nụ cười trong sáng.

Trầm Phi Yên cảm thấy chói mắt vì khuôn mặt ngời sáng đó của con trai. Cô lúng túng, rồi ngượng ngùng nói "Mẹ chợt nghĩ ra... Mẹ muốn gọi điện cho công ty dịch vụ vệ sinh tới đây, như vậy nhà cửa sẽ nhanh chóng được lau dọn và sạch sẽ hơn."


Đều do lỗi của nó hết, lần trước, do nó dùng đôi mắt long lanh nước năn nỉ cô, nói gì mà muốn cảm nhận được tình mẹ con ấm áp, muốn cô tự tay nấu nướng cho nó ăn, tự quét dọn nhà cửa... Mà ngay lúc đó tâm trạng Trầm Phi Yên cực kỳ tồi tệ, nghe con trai nói như vậy liền ngây ngốc gật đầu đồng ý. Bây giờ cô mới biết được chăm sóc con cái cực khổ như vậy.

Quả nhiên, vừa nghe xong, nét mặt Trầm Phi Dạ toát lên vẻ bi thương, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng "Mẹ, có phải mẹ cảm thấy con rất phiền, đúng không? Cho nên mới gọi công ty dịch vụ vệ sinh tới dọn dẹp và nấu cơm cho con. Các bạn của con ai cũng đều được mẹ chăm sóc, mẹ các bạn ấy nấu cơm, giặt giũ, trải ga giường cho các bạn ấy. Con cũng muốn được như vậy. Mẹ có thể đừng gọi họ được không? Mỗi lần họ đến là dùng chất khử trùng, con không chịu được, hu hu..." Vừa dứt lời, Trầm Phi Dạ lập tức òa khóc, nhìn con trai tim Trầm Phi Yên chợt thắt lại.

Nó nói rất đúng, hai mẹ con cô ít khi có cuộc sống như vậy. Ngày trước cô lao đầu vào công việc, nhà cửa đều do thuê dịch vụ bên ngoài về làm, giờ nghe con trai nhắc lại, cô thật cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

"Là mẹ không đúng. Mẹ không bao giờ... không bao giờ kêu người ngoài tới nữa. Quần áo của con mẹ sẽ giặt, cơm con ăn mẹ sẽ làm, giường con ngủ mẹ sẽ thay sạch sẽ, buổi tối hai mẹ con mình có thể ngủ chung với nhau..." Trầm Phi Yên nghẹn ngào, nước mắt tí tách rơi.

Nước mắt của cô khiến Trầm Phi Dạ nhất thời cứng đờ, nó thật xấu, giả vờ diễn trò thái quá làm chi để mẹ khóc rồi. Nó thề không bao làm mẹ khóc nữa, kể cả tên đàn ông thối tha đó cũng không được phép. Nó quyết định sau này trong lòng mẹ chỉ có một mình nó mà thôi, không cần đến người cha chết tiệt đó nữa.

"Mẹ, con đói bụng."

"Được, mẹ nấu cơm cho con ăn." Trầm Phi Yên lau vội nước mắt, lập tức đứng dậy. Cô có phần áy náy khi nhớ đến mấy món ăn lúc sáng, mấy món khó nuốt như vậy, cô sẽ không để con trai ăn nữa.

"Haiz..." Trầm Phi Dạ thở dài không biết nói sao, mẹ nó đúng là người quá dễ bị lừa gạt. Khó trách cha nó hết lần này đến lần khác làm ẹ khóc, thật là khiến người ta lo lắng.

Chậm rãi đi vào phòng ngủ, Trầm Phi Dạ cầm nhanh laptop rồi đi ra ngoài. Hôm nay phải mau chóng xử lý công việc. Những hạng mục do phòng thư ký ban bố, nó hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

Cha nuôi Lưu Lam rất tin tưởng nhờ nó xử lý. Nhưng thật lòng nó không thích chút nào, chỉ muốn sở hữu một công ty riêng của nó mà thôi.

Trong phòng bếp vang lên tiếng hét thất thanh, Trầm Phi Dạ không để ý mấy tiếp tục vùi đầu vào công việc. Nó không lạ gì với tiếng la thảm thiết đó, không biết lần này mấy món ăn mẹ nấu có hình dáng ra sao đây!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.