Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 149: Đám cưới của ai?




Chương 149: Đám cưới của ai?

"Trên người mẹ có điểm nào không ổn?" Dọc đường đi luôn có những ánh mắt dõi theo, Trầm Phi Yên có chút ngượng ngùng không quen. Bộ váy dạ hội hôm nay quả thật hơi táo bạo, nhất là phần xẻ ở cổ áo, sâu vừa đủ để thiêu đốt mọi ánh nhìn của người khác. Hại cô cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Trầm Phi Dạ hung hăng quắc mắt nhìn người đàn ông phía sau, quá đáng, chưa gì đã giở thói háo sắc. Nó quả thật hối hận khi thấy dáng vẻ lang sói của đám đàn ông nơi đây, biết thế nó không để mẹ ăn mặc thời trang như vậy.

"Làm gì có, tại mẹ của con quá đẹp, cho nên mọi người mới nhìn đó!" Ngoài miệng khen thế thôi chứ thật ra nó đang kiềm chế ý muốn băm vằm mấy gã chết tiệt này thành trăm mảnh.

Trầm Phi Yên là người phụ nữ cứng rắn cỡ nào thì vẫn thích được khen, cô chợt nhận ra bản thân vẫn còn sức hấp dẫn. Bữa giờ cô cứ tưởng mình đã hơn ba mươi, giờ ngẫm nghĩ lại thì ra mình mới có hai mươi sáu tuổi.

Một chiếc Cadillac màu đen phóng nhanh trên đường phố, bên trong Hiên Viên Hoàng chăm chú đọc tập văn kiện trong tay. Gia tộc Bonapart (Ba Nã Mã) chính thức thâm nhập thị trường Hồng Kông để mở rộng đầu tư, các doanh nghiệp nội địa đương nhiên nhìn thấy được món mồi béo bở nên ra sức giành lấy cơ hội hợp tác với tập đoàn lớn toàn Châu Á này. Hiên Viên thị tất nhiên cũng nằm trong số đó, mặc dù lợi ích bày rõ ràng trước mắt, nhưng Hiên Viên Hoàng lại không nghĩ như vậy.

Những vấn đề phát sinh gần đây khiến giá cổ phiếu Hiên Viên thị vẫn chưa ổn định, các công ty con khác thuộc Hiên Viên thị cũng không tránh khỏi tình trạng trên.

"Két!!!" Chiếc xe đang lao nhanh đột ngột phanh gấp lại, cơ thể Hiên Viên Hoàng loạng choạng một vài giây rồi nhanh chóng ổn định. Đang suy nghĩ vấn đề quan trọng lại bị gián đoạn, do đó hắn cảm thấy rất khó chịu. Tài xế lạnh run thông qua điện đàm báo cáo "Phía trước đột nhiên có một đứa bé lao ra, cho nên..."

"Biết rồi, anh xuống xe xem đứa bé đó có bị thương không."

"Dạ?" Tài xế ngây ngẩn cả người, Hoàng đế của họ trở thành người lương thiện từ lúc nào vậy.

"Đợi chút..." Hiên Viên Hoàng nghĩ ngợi một chút rồi lên tiếng "Mua cho đứa bé một cái bánh ngọt, nhớ an ủi nó."


"A... Vâng..." Tài xế thiếu chút nữa là gào thét, mua bánh rồi lại còn an ủi, gã nhìn lầm người rồi à?

Trầm Phi Yên nắm tay con trai đang định bước vào cửa hàng thức ăn nhanh, bỗng nhiên bị tiếng kèn chói tai của chiếc xe Cadillac xa hoa trước mặt làm cho giật mình.

Đứa bé hoảng sợ khóc ré lên, Trầm Phi Yên và Trầm Phi Dạ liền dừng bước. Nó liếc cái nhìn khinh bỉ đến chiếc xe đắt tiền gần đó "Có tiền thì giỏi rồi, có thể ở trên đường khoe mẽ, hừ!"

"Chẳng liên quan gì tới người trong xe, mẹ thấy đứa bé kia cũng không sao." Sau khi nhìn thoáng qua, Trầm Phi Yên định bước vào trong cửa hàng Hamburger.

Nhưng nét mặt Trầm Phi Dạ vẫn còn cau có, miệng nở nụ cười gian manh, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe. Có bản lĩnh phô bày giàu sang, thì ông đây cho ngươi nếm thử thế nào là hương vị của người bình thường.

"Mẹ, chờ con với, con đến đó đòi lại công bằng cho em ấy." Không đợi Trầm Phi Yên trả lời, Trầm Phi Dạ chạy một mạch đến chỗ của đứa bé. Vừa áp sát chiếc xe, bàn tay nó đưa ra làm một động tác nhỏ, kín đáo đến mức khó ai có thể phát hiện ra, rồi lập tức nhào đến ôm ấp, dỗ dành cậu bé nọ.


Tài xế luôn miệng nói cảm ơn, gã không nghĩ tới thằng bé này lại đi chung với anh trai. Không những vậy hai anh em có vẻ là người tốt, chẳng giống với loại người gian manh chỉ biết ăn vạ khi gặp người giàu. Mặc dù gã cho tiền để mua bánh ngọt, nhưng dường thằng anh không thích thì phải, thậm chí còn ác ý trừng mắt liếc gã một cái, hại gã sợ đến mức thiếu chút nữa chân mềm nhũn. Kẻ lăn lộn giới hắc đạo nhiều năm như gã, nhưng vẫn khiếp sợ sát khí tỏa ra trên người thằng bé ấy, mà thần thái này gã thấy rất quen thuộc.

Nó ôm cậu nhóc nọ đến chỗ mẹ đứng rồi đưa đứa bé ấy cho cô, Trầm Phi Dạ nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của một đứa bé ngoan ngoãn dễ thương khi đứng cạnh mẹ mình. Trông thấy con mình có lòng thương người như vậy, Trầm Phi Yên vô cùng xúc động, giơ tay ôm chặt con trai vào lòng "Con trai mẹ thật tốt, mẹ yêu con vô cùng!"

Khóe môi Trầm Phi Dạ cong lên, nó chẳng phải là người tốt, cũng chẳng thèm giúp đỡ ai cả. Muốn trách, thì trách tại chiếc xe ấy khiến nó chướng mắt quá.

Hiên Viên Hoàng ngồi đợi lâu trong xe, cũng thấy sốt ruột, mặc dù để Hiên Viên Phong tự chuẩn bị hôn lễ cho em gái nhưng hắn cũng nên đến sớm một chút thì tốt hơn. Đẩy cửa bước xuống, đảo mắt bốn phía nhìn một lượt, đột nhiên đập vào mắt hắn là thân hình của người con gái mặc lễ phục trắng, bóng lưng ấy làm hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

"Cậu chủ, hình như xe gặp vấn đề rồi." Tài xế mặt mày mướt mồ hôi, mới vừa rồi khởi động xe, đột nhiên phát hiện xe không đề máy được, gã bước xuống kiểm tra xung quanh cũng không phát hiện điều gì bất thường.

Phi Yên? Hiên Viên Hoàng vừa định bước lên trước tìm người, lại bị tài xế ngăn cản tầm mắt. Hắn liền bước vòng qua tài xế, tiếp tục đưa mắt lên tìm kiếm, tuy nhiên bóng dáng ấy lặng lẽ mất hút như một ảnh ảo. Chẳng lẽ thật sự do hắn nhìn lầm, vừa rồi không phải là cô ấy? Trong lòng dấy lên cảm giác mất mát, không những thế giây phút này hắn còn thấy lòng âm ỉ đau.

Đối với các loại xe, Hiên Viên Hoàng chính là một chuyên gia. Chỉ vừa khảo sát một vòng, đôi mắt hắn lập tức lóe lên.


"Người nào xuất hiện đột ngột và đến gần xe, có hành động hoặc lời nói kỳ lạ thì chính do kẻ đó gây ra."

Tài xế suy nghĩ một chút, bất giác nghĩ đến ngay tên tiểu quỷ kia "Có một cậu thiếu niên tầm mười mấy tuổi tới gần xe, nó là anh trai của thằng bé chúng ta quẹt phải, mà hình như có chút, có chút..."

"Có chút gì?" Trực giác mách bảo Hiên Viên Hoàng, tên nhóc đó chính là tiểu quỷ thối Trầm Phi Dạ.

Người tài xế nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoàng, run rẩy nói "Hình như nó có gì đó rất giống cậu chủ..."

"Thấy họ đi hướng nào không?" Nghe được tin này, Hiên Viên Hoàng xác định vừa rồi cảm giác của mình chắc chắn không sai. Có lẽ họ đang ở rất gần hắn, trong lòng hắn đột nhiên kích động, muốn đi tìm mẹ con cô ngay tức khắc.

Tài xế nhìn vào đám đông, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng "Cái này tôi cũng không rõ, bởi vì lúc nãy gấp gáp muốn đến hội trường tiệc cưới, nên tôi không để ý."

Hiên Viên Hoàng vội vã phóng nhanh ra ngoài đường lớn, dọc đường đi không ngừng tìm kiếm bóng dáng Trầm Phi Yên. Trong dòng người tấp nập tới lui, mỗi một bóng dáng người phụ nữ hắn đều như thấy cô, tuy rằng chẳng phải là cô. Bản thân hắn tìm người con gái ấy muốn phát điên, từ nãy đến giờ hắn tổng cộng đã kéo tay ba cô gái mặc váy trắng mà hắn cho là cô. Càng vội vàng, thì càng không thể tìm được, đứng giữa biển người mênh mông, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô đơn và quạnh quẽ.

Tại cửa hàng Gà Rán KFC, Trầm Phi Yên toàn thân váy trắng thướt tha khiến ọi khách hàng trong này hâm mộ lẫn ghen tỵ với vẻ ngoài xinh đẹp của cô. Một tay bưng mâm thức ăn, Trầm Phi Yên không hề nhìn thấy bên ngoài lớp kính thủy tinh, một người đàn ông cao lớn điển trai mướt mải mồ hôi, vẻ mặt lo lắng đi tìm người trong đám đông tấp nập.

"Mẹ, ở đây, ở đây..." Trầm Phi Dạ lớn tiếng ra hiệu, nó vất vả lắm mới giành được một chỗ ngồi ngay góc khuất này, mặc dù vị trí không tốt, nhưng có còn hơn không.

Hai con người lướt qua nhau trong biển người mênh mông, một người không hề hay biết, còn một người lo lắng kiếm tìm, kiếm tìm tình yêu đích thực của đời mình.

Nếu bỏ lỡ, đến khi nào mới có thể gặp lại!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.