Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 2: Tôi hận anh.




Editor: Mã Mã

Chương 2: Tôi hận anh.

Đôi môi nóng rực miêu tả đường cong trên khuôn mặt của Trầm Phi Yên, toàn thân cô cứng ngắc như đầu gỗ và kịch liệt run rẩy, cô nghĩ muốn về nhà, nhưng sau đó cô lại rơi vào hầm băng.

"Hiên Viên. . ." Trầm Phi Yên còn chưa nói hết câu đã bị đôi môi của hắn chặn lại. Thừa dịp cô đang cố hết sức mở miệng ra để nói chuyện thì đầu lưỡi của hắn chen vào, chơi đùa với cái lưỡi của cô, mang theo áp lực trầm trọng cùng với thế bá đạo không thể chống đỡ.

Hôn bá đạo, hôn mãnh liệt, hôn kích cuồng, tất cả đều làm cho Trầm Phi Yên hít thở không thông.

Khi đôi môi hắn rời đi thì lúc đó chợt nghe thấy âm thanh xé quần áo vỡ vụn trong màn đêm.

"Đừng, tôi cầu xin anh. . . Đừng. . ." Thanh âm kia khiến Trầm Phi Yên cố hết sức dùng hai tay đẩy người đang đè lên mình ra, nhưng sự phản kháng của cô lại làm cho hắn càng thêm dễ dàng hành động, cô chỉ cảm thấy thân thể mình chợi lạnh, quần áo đã như đóa hoa điêu tàn rơi xuống.

Chiếc áo lót tơ tằm trên thân thể bị lộ ra ngoài không khí, khuôn mặt mềm mại mà trắng nhẵn nhụi, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ lại càng thêm xinh đẹp, tất cả đều diễm lệ như cây thuốc phiện phát ra dụ hoặc trí mạng.


Lý trí hoàn toàn không còn, giờ phút này hắn đã hóa thân thành một con dã thú, một con dã thú chỉ biết chiếm đoạt, thân thể hắn bốc cháy lên tạo thành áp lực vô hình khiến Trầm Phi Yên không thể nhúc nhích.

"Phi yên, cho anh. . ." Giọng nói của người đàn ông khàn khàn gợi cảm lại mang theo bất mãn vì phải khắc chế dục vọng.

Hơi thở cô còn chưa ổn định thì thân thể Trầm Phi Yên đã cứng ngắc, làn da lạnh như băng đang bị người đàn ông đốt cháy, hai người chìm ngập trong mùi rượi nồng đậm.

Ánh mắt người đàn ông tản ra ham muốn kịch liệt như dã thú, một đôi bàn tay to nâng nhẹ cô lên. Sau đó hắn tách hai chân cô ra, để chân cô lên thắt lưng của mình. Đúng lúc này, hắn đâm thật mạnh vào, xé rách cái màng trở ngại ở bên trong.

"A. . ." Tiếng kêu đau đớn vang vọng toàn bộ bầu trời đêm.

Ngoài phòng sét đánh không ngừng, những tia chớp liên túc xoẹt qua bầu trời đêm làm chiếu sáng mọi thứ trong bóng tối và còn ánh lên một đôi nan nữ đang như dã ~ thú điên ~ cuồng ~ luật ~ động.

Một trận mây mưa kịch liệt trong đêm hè qua đi, dần dần không còn tiếng động nữa, tất cả bốn phía đều bình yên.


Nhưng hơi thở của người đàn ông thô suyễn vẫn phát ra trong căn phòng tối đen và tất nhiên lúc đó vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cầu xin tuyệt vọng của cô gái.

Một đêm nay thật dài, hắn dày vò cô trong bể dục vọng.

Trong lúc này hai thân thể và cùng hai đôi chân cứ dây dưa với nhau. Giữa mái tóc hỗ độn lộ ra một đôi mắt trống rỗng không chút có ánh sáng. Toàn thân cô hư nhuyễn, những dấu hôn ấn kí che kín thân thể như ngọc, tất cả đều chật vật dị thường, lại làm cho người ta không thể không thương tiếc.

"Phi Yên, anh yêu em!" Hai tay hắn dùng sức ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói buộc chặt của hắn còn mang theo cả lời xin lỗi, nhưng âm thanh này lại không lọt vào tai cô, càng không thể chạm vào lòng cô.

Thiên hạ trong lòng cứ lặng yên không nói gì làm cho hắn căng thẳng, tim đau đớn như bị kim đâm vào. Giờ phút này hắn không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả được tâm trạng của mình. Chiếm lấy, cướp đoạt là thiên tính của hắn mà cô khiến hắn không thể khống chế nổi mình, cứ lần lượt ra vào trong thân thể cô.

Sáng sớm hôm sau, mùi vị tình dục trong phòng nồng nặc không thể tiêu tan, hắn nặng nề thỏa mãi ôm cô vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi.

Trong lúc mông lung, một đôi mắt ôm lấy đầy hận ý hung hăng lườm người đàn ông đang ngủ say, trong giấc mộng hắn chỉ nghe thấy cô nói với hắn một câu: "Tôi hận anh."

Ánh mặt trời lên cao, trong phòng chỉ còn một người đàn ông trên giường, dưới đất, quần áo rải rác tán loạn.

S/p: Nếu ai có thấy mình edit không hay thì bỏ qua cho nhé (hoặc có thể ấn back), nói thật là trình độ viết văn của tác giả này hơi chút vấn đề, cô ấy còn khá trẻ, chưa có việc làm nhưng diễn biến thì không tồi đâu :))



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.