Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 32: Giả chết.




Editor: Mã Mã

Chương 32: Giả chết.

Gió thổi trên biển tạo ra âm thanh giống như là một khúc nhạc dịu nhẹ,lâu đài xinh đẹp rộng vô tận. Trong gió trộn lẫn hương cỏ thổi vào người cô tạo cho người ta cảm giác như được ngủ trong bụi hoa, tùy ý để sóng gió mang tất cả đi, điềm tĩnh thư thái.

Ngủ mơ mơ màng màng, trong mộng cô mơ thấy một người đàn vuốt má mình, Trầm Phi Yên nhướng mày có điểm khó chịu.

"Trầm Phi Dạ, muốn chết đúng không?" Cô vẫn nghĩ giấc mơ là ở ngoài đời,Trầm Phi Yên vừa nhắm mắt vừa nói.

Cô hoàn toàn còn đang nghĩ mình giống trước kia, cho rằng mình vui đùa với con trai. Mỗi lần đều là con trai gọi cô dậy, thậm chí dùng thủ đoạn ác liệt, thế cho nên Trầm Phi Yên rất gần gũi với con trai mình.


Tâm tình của Hiên Viên Hoàng vào sáng sớm rất tốt nhưng đột nhiên gió thổi mây phun, Trầm Phi Dạ là ai, nghe không giống tên của phụ nữ, vậy chẳng lẽ là đàn ông. Đôi mắt hơi co lại, một bàn tay to vươn ra vỗ vào khuôn mặt của Trầm Phi Yên, hỏi dò: "Trầm Phi Dạ là ai, đàn ông của em sao?"

Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến Trầm Phi Yên đang ngủ thì tỉnh dậy, thân thể lập tức đông cứng lại.

Bỗng nhiên mở mắt, cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt, cặp mắt kia u ám gió nổi mây phun và cuốn theo lửa giận chất vấn cô.

Đầu óc cô vận chuyển nhanh, bây giờ cô đã ý thức được mình bị người đàn ông này bắt giữ. Trái tim đập mạnh lên, con trai của bọn họ, cô tuyệt đối không thể nói ra.

Cô dùng đôi mắt mông lung nhìn Hiên Viên Hoàng, lúc này Trầm Phi Yên nghĩ mình làm con rùa đen rụt cổ là hay nhất. Cô xoa xoa đôi mắt, có chút bất mãn nói lầm bầm: "Mèo thối, biến thành người từ khi nào vậy, nhìn mày bây giờ thật ghê gớm." =.=”

Nói xong, cô trực tiếp nằm xuống gối, tiếp tục ngủ.


Diễn biến của tuồng vui này khiến toàn thân Trầm Phi Yên đều run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cho dù nhắm mắt lại nhưng cô vẫn có thể cảm giác được cặp mắt hung ác nham hiểm như diều hâu sắc bén kia đang nhìn chằm chằm mình, cảm tưởng như lúc nào cũng có thể dùng móng vuốt xét rách bỏ ngụy trang của cô, muốn giằng co cô.

Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Địa Giấu Bồ Tát, Tôn Ngộ Không, Đường Tăng, Trư Bát Giới tất cả hãy phù hộ tôi, mong rằng đầu Hiên Viên Hoàng sẽ bị Trư Bát Giới đá, Tôn Ngộ Không đạp, Đường Tăng nói đến phát điên, để quên câu nói đông tây vừa rồi của cô đi.

Hai bàn tay của Hiên Viên Hoàng nắm lại thặt chặt, thân thể căng thẳng tựa như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào. Cô gái này nghĩ hắn là thằng ngốc sao? Cô cho là hắn không biết cô đã tỉnh lại sao, sau khi tỉnh dậy nói vu vơ rồi tiếp tục ngủ, nếu Trầm Phi Dạ là mèo, vậy thì bây giờ cô có thể làm mèo mẹ.

Cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô gái đang ngủ kia, toàn thân cô lạnh run, chăn đắp lên người cũng đang rung lên, thật đúng là cô đang giả bộ.

"Tôi cho em hai lựa chọn, một là dậy nói chuyện với tôi, hai là vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện giả chết." Khí lạnh như mưa đá như nện vào lỗ tai Trầm Phi Yên, cô chợp nghe thấy nhưng lời kế tiếp.

"10, 9, 8, 7..." Âm thanh đếm số ngược của Hiên Viên Hoàng càng ngày càng đông lạnh, người đang nằm trong chăn run lên càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí sợ người kia sẽ rút gân mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.