Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 56: Chú cười trông thật ghê tởm




Convert + Beta : Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 56: Chú cười trông thật ghê tởm

Ngón tay gõ gõ mặt bàn, ánh mắt Hiên Viên Hoàng âm u tràn ngập sát khí, nếu không phải gã đó là anh trai hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ giết chết gã một nghìn lần.

"Tôi biết rồi!"

"Tốt nhất cậu nên đề phòng một chút, tay Hiên Viên Long đó không dễ chơi đâu!"

"Cậu đã quan tâm tôi như thế, tại sao vẫn không chịu trở về?" Hiên Viên Hoàng cười nhàn nhạt, nhìn Lôi Man Thiên hỏi. Bọn họ là bạn bè từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, coi nhau như anh em, thậm chí tình cảm gắn bó còn hơn cả người nhà của hắn, trong lòng hắn luôn luôn hy vọng Lôi Man Thiên trở lại, cùng hắn kề vai sát cánh.

"Tôi thích cuộc sống ung dung tự tại hơn, lại càng không thích bản thân bị bất cứ thứ gì rằng buộc cả." Vẫn bộ dáng đầy vẻ phong tình, Lôi Man Thiên sờ sờ râu, nhưng dường như có chút gì đó không thoải mái.


"Tôi đi cạo râu đây, dài quá làm tôi thấy hơi khó chịu. Chờ tôi làm xong, rồi sẽ đến phòng bảo an soát lại toàn bộ hệ thống bảo mật của máy tính xem thế nào." Lôi Man Thiên phẩy phẩy tay biếng nhác đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.

Vào toilet, Lôi Man Thiên lôi từ trong tay áo ra một con dao nhỏ, mắt liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, tay cầm dao lia đến chùm râu trước cằm.

"Thật phiền phức, mới có hai ngày mà đã dài như vậy." Vừa nói tay vừa cầm lưỡi dao đưa lên đưa xuống trông có vẻ lúng túng. Không sai, hắn chỉ dùng con dao này để xén tóc người khác thôi, dùng để cạo râu quả có chút khó khăn.

Thấp thoáng một thân hình thiếu niên không cao không thấp, trên đầu đội mũ lưỡi trai, phía dưới mặc quần Jean khỏe khoắn, thân trên là áo khoác, kiểu dáng thoải mái.

Trầm Phi Dạ không nghĩ vừa tới nơi sẽ chạm mặt một ông chú với dáng vẻ và hành động quái dị này, nó tò mò đứng bên cạnh, đảo mắt đánh giá Lôi Man Thiên một lượt.

Về phía Lôi Man Thiên thì không thuận lợi cho lắm, phía sau đột nhiên xuất hiện một tên tiểu quỷ, dọa hắn giật nảy mình, tay không tự chủ vung lên. Lưỡi dao nhỏ hung hăng xẹt qua cằm hắn, đứt một đoạn khá dài, máu tuôn xối xả.

"Cháu là con riêng của Hiên Viên Hoàng?" Không màng đến việc xử lý vết thương, Lôi Man Thiên quay đầu nhìn chằm chằm vào phiên bản thu nhỏ của Hiên Viên Hoàng trước mắt, gương mặt này quen thuộc tới mức cho dù có hóa tro hắn cũng nhận ra được.


Gương mặt non nớt nhưng kiêu ngạo, hoàn toàn không tìm ra được điểm sợ hãi, thậm chí toát lên vẻ tự tin thái quá, thực không phù hợp với thân hình cũng như tuổi tác của nó cho lắm.

Lúc hắn còn nhỏ, đích thực “chán ghét” gương mặt này vô cùng.

Trầm Phi Dạ sửng sốt, không nghĩ thân phận mình nhanh chóng bị bại lộ bởi một ông chú kỳ quái như thế này nên có chút buồn bực.

"Cái gì mà con riêng, chú nói nghe không lọt tai chút nào. Tôi có ba có mẹ đàng hoàng, đừng nói như thể tôi là đứa trẻ không ai nuôi dưỡng. " Nó phóng đôi mắt hình viên đạn về phía Lôi Man Thiên như muốn đục lỗ trên người ông chú đó vài phát. Trầm Phi Dạ không nói dối, nó quả thật vừa có ba vừa có mẹ mà, tuy là cha mẹ nuôi nhưng vẫn phải tính chớ!

Lôi Man Thiên không thèm đếm xỉa tới những lời cáu gắt của Trầm Phi Dạ, hắn nhớ Hiên Viên Phong từng nói, có thể chính tiểu quỷ này là người đột nhập vào cao ốc Hiên Viên thị ngày hôm đó. Hôm nay đúng là không tốn công sức mà cũng thu được kết quả như mong muốn. Nét mặt không nghiêm túc ngày thường giờ đây trở nên đáng sợ, hắn nở nụ cười gian tà.

Giây phút bực bội qua đi, Trầm Phi Dạ nghĩ tới tình hình hiện tại liền cảm thấy hối hận không thôi, ông chú này cao to lực lưỡng, xem ra mình phải chịu thiệt rồi. Nó chẳng qua chỉ muốn đi vào dò la tin tức một chút chứ nào muốn quậy phá gì đâu, không ngờ mình lại bị tóm nhanh đến thế.

"Chú, sao chú cười trông ghê tởm vậy?" Trầm Phi Dạ giật mình hoảng hốt, thân hình bé nhỏ loạng choạng lùi ra phía sau hai bước.

Nụ cười tà ác trên môi Lôi Man Thiên càng thêm đậm, cơ thể cao lớn vững chắc như một pho tượng từ từ bước lên phía trước.

"Cháu đã đến tận đây rồi, thế này đi, chú tốt bụng dẫn cháu đến gặp cha, cháu xem như vậy không phải là quá tốt sao?"

Từng câu từng chữ nghe có vẻ mềm mỏng dịu dàng nhưng cơ hồ lại mang khí thế áp bức làm người nghe không thể từ chối. Nét mặt cùng bộ dáng của Lôi Man Thiên như muốn nói “cháu dám không đồng ý”. Đúng là cậy mạnh hiếp yếu mà!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.