Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 66: Cơn trầm luân cuồng loạn (18+)




Convert + Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 66: Cơn trầm luân cuồng loạn (18+)

Hôn là phương thức thắp lên ngọn lửa yêu đương tốt nhất trên hết, nhưng tay lại là thủ pháp mị hoặc nhất, dễ dàng khơi gợi lên cơn say tình ái đối với các cặp người yêu. Và dĩ nhiên điều này cũng không ngoại lệ với Hiên Viên Hoàng và Trầm Phi Yên, hắn đem tất cả những phương thức tuyệt vời nhất đặt hết lên thân thể ngọc ngà của cô, giúp cả hai dâng trào nhiệt huyết mà chạm tới đỉnh của cơn khoái cảm. Hắn là một tay lão luyện tình trường còn cô lại như tờ giấy trắng thuần khiết làm sao có thể chống lại sức công phá của hắn, chỉ còn biết hùa theo hắn mà đung đưa phóng túng.

Bầu trời lúc này cũng chưa ngả về đêm, hai người lại không cảm thấy mỏi mệt, mỗi một lần đung đua thì thân thể Hiên Viên Hoàng đều kéo căng ra như cây cung, dùng sức đi vào rút ra, gắt gao dây dưa ở bên trong cùng nói người trong ngực. Hắn không nghĩ cô lại trốn tránh, lại càng không nghĩ cô muốn thoát khỏi sự chiếm đóng do “con mãnh thú” tạo ra của hắn. Vì thế, hắn chủ động xuất kích.

"Phù phù... mệt quá... Không được..." Cô nặng nhọc hít thở, sớm đã không chịu được sự xâm chiếm mạnh mẽ của hắn, bắt đầu nức nở cầu xin, nhưng đối với người nào đó đang chìm đắm trong bể nhục dục thì dĩ nhiên không màng đến sự uất ức của cô.

Hai tay dùng sức nâng cặp mông trắng nõn, hắn mạnh mẽ vọt vào một lần nữa, không có gì trở ngại, thân thể họ đã quá quen thuộc nhau. Thế nên không đầy một giây sau, thân thể cô đã chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón sự công phá “tàn ác” của hắn.


"A..." Trầm Phi Yên yếu ớt kêu lên, tiếng rên rỉ của cô tuy rất khẽ nhưng tựa hồ như lời nỉ non riêng với hắn, làm cho tâm trạng Hiên Viên Hoàng càng thêm phấn khích không thôi.

Hắn động mạnh thắt lưng, dùng thứ cứng rắn ma sát vào điểm mẫn cảm của Trầm Phi Yên, khiến cô không thể tự chủ mà phát ra tiếng ngâm nga mất hồn.

"Rõ ràng em đang rất muốn tôi, đừng nói chệch lòng mình như thế, thân thể em đã bán đứng em rồi, bảo bối!" Hiên Viên Hoàng lên giọng xấu xa, sức lực cũng không hề giảm, hắn kiên trì ghi lại dấu vết hoan ái trên người Trầm Phi Yên một lần nữa. Hắn nhấn người, đem dục vọng của mình tràn đầy căng chặt trong cơ thể cô, cho tới khi vào đến nơi sâu nhất… Số mệnh của cô và hắn định sẽ mãi không thể tách rời.

Từng giọt mồ hôi trên cơ thể cô và hắn lần lượt bốc hơi, nhiệt độ nóng bỏng cùng hơi nước mơ hồ bao trùm lấy hình bóng hai người, khiến thân thể đang khảm sâu vào nhau tựa như hai con cá Tương Nhu Dĩ Mạt trong truyền thuyết, không có khe hở hay bất cứ khoảng trống nào giữa hai con người đang triền miên dây dưa này, càng không thể phân chia đâu là cô và đâu là anh, có chăng chỉ là một thể thống nhất. Cho dù Trầm Phi Yên lớn tiếng cầu xin tha thứ, tha thiết yêu cầu Hiên Viên Hoàng cho cô ngoi lên bờ thoát khỏi sự phóng túng, thì hắn cũng sẽ kéo cô xuống dòng nước lũ của dục vọng, không chút nương tình mà nhấn chìm cô vào giữa trung tâm dòng chảy ấy. Hắn nhất định sẽ bám theo cô, theo dõi nhất cử nhất động của cô, khiến cô đừng nghĩ có thể trốn tránh hắn.

Một ngày chìm trong bể dục, nồng nàn như vậy, khiến hai người vô cùng thỏa mã.

Thời gian tựa hồ như đóng băng, hoặc đúng hơn là bọn họ không để ý đến thời gian, chỉ biết hưởng thụ nhiềm vui sướng cùng nhau, không đoái hoài đến vạn vật xung quanh mình. Hai cơ thể đong đưa theo nhịp, triền miên mãi không thôi…

Cho đến khi, Trầm Phi Yên không chịu được sự cuồng dã của hắn mà ngất đi, lúc đó Hiên Viên Hoàng mới lưu luyến rời khỏi thân thể cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, lướt nhẹ môi mình lên đôi môi anh đào gợi cảm của cô đầy dịu dàng.


Người phụ nữ này thật giống đóa hoa anh túc, đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm. Khiến hắn giống như con nghiện, đã nếm thử một lần thì không thể buông tay. Nếu cô cùng hắn sống chung, nhất định bọn sẽ hàng đêm sênh ca, triền miên lưu luyến không rời.

Trong đêm tối tĩnh lặng, Hiên Viên Hoàng ôm Trầm Phi Yên chậm rãi chìm sâu vào mộng đẹp.

*****

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Trầm Phi Yên cũng tỉnh giấc. Mi mắt cô khẽ động đậy rồi chậm rãi mở ra. Cô cảm thấy chưa lần nào mệt mỏi đến như vậy, toàn thân đau nhức, tay chân rã rời, toàn bộ xương cố cơ hồ như bị nghiền nát, cô chỉ muốn ngủ lại ngay tức khắc.

Hiên Viên Hoàng chết tiệt, sao hắn lại có thể làm mạnh đến như vậy. Hắn thực sự không biết mệt sao? Hại cô không thể bước xuống giường, thậm chí toàn thân bủn rủn như bị bệnh.

Cuộn tròn người trong chăn, Trầm Phi Yên chẳng muốn đi ra ngoài một chút nào. Với bộ dạng thảm hại này, nếu bước đi nhìn cô chẳng khách nào một chú chim cánh cụt lạch bà lạch bạch.

Bỗng có tiếng đập cửa dồn dập vang lên, như muốn nói người ngoài cửa rất vội, không muốn chờ đợi dù chỉ một giây.

Trong lòng thầm bất mãn, kẻ nào cả gan quấy rầy cô ngủ. Tuy rằng không muốn nhưng Trầm Phi Yên vẫn cố gắng đứng lên.

Tiếng gõ cửa lại vang lên một cách thiếu kiên nhẫn. Cô hơi kinh ngạc, mặc dù Hiên Viên Hoàng không có trong phòng nhưng không vì thế mà có người dám làm càn, thế nên cô không đoán ra được rốt cuộc ai lại dám đến phá rối giấc ngủ của cô trong lúc này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.