Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 76: Thuật cải trang của Trầm Phi Dạ




Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 76: Thuật cải trang của Trầm Phi Dạ

Chuyện xảy ra tại bể bơi khiến Trầm Phi Yên cảm thấy rất buồn bã và thất vọng, nhưng nhìn đến bàn tay mình đang được nắm và kéo đi bởi cậu thiếu niên, không hiểu sao lòng cô cuộn lên cảm giác thật quen thuộc cùng ấm áp.

"Đừng nhíu mày, cô mà cứ nhíu lại như thế sẽ bị biến thành bà cô già đó!" Vừa nói nó vừa giơ tay nắm chặt mi tâm của mình tạo ra bộ mặt quỷ xấu xí như các lão Công Công trong phim thời xưa, chọc Trầm Phi Yên không nhịn được cười khúc khích.

"Ha ha... Không ngờ cậu lợi hại như vậy, đúng là buồn cười muốn chết. À này, vừa rồi cậu đắc tội với người ta, tốt hơn hết cậu nên trốn nhanh đi!" Chuyện đã xảy ra như vậy, Trầm Phi Yên nghĩ rằng Hiên Viên Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu bé này, trường hợp Sa La chính là ví dụ.

Vội vàng lôi cậu thiếu niên chạy tới phòng của mình, Trầm Phi Yên lục lọi trong đống quần áo lấy ra môt tấm thẻ ATM, đưa cho nó.


"Tiểu thư, cô làm gì vậy?" Nó đưa tay nhận lấy, trưng ra bộ mặt khó hiểu hỏi.

“Thẻ ngân hàng này cậu cầm lấy, nhưng giấu nó đi, nhớ đừng để Hiên Viên Hoàng bắt được. Sa La, đưa cậu bé này đi ra ngoài ngay." Trầm Phi Yên cấp tốc đẩy cậu thiếu niên ra khỏi cửa, cho tới lúc Sa La đưa cậu ta đi rồi, trong lòng cô mới bình tĩnh được một chút.

Cầm thẻ trên tay, khuôn mặt cậu thiếu niên có điểm khinh thường, không nói cho nó mật mã thẻ thì làm sao nó rút tiền đây chứ!

Ôi chao, mẹ thật sự là đệ nhất hồ đồ. Chuyện quan trọng vậy mà cũng quên cho được.

Thở dài bất đắc dĩ, Trầm Phi Dạ nhanh tay đem tấm card nhét vào túi, cũng may là mẹ yêu nó, thường lấy ngày sinh nhật nó để làm mật mã thẻ ngân hàng.

Cậu thiếu niên này không phải ai khác, mà là Trầm Phi Dạ. Nó dùng thuật cải trang, cho nên mới dám cả gan vào trong này làm loạn. Nó chỉ là đứa trẻ lên 10 nhưng đã cao hơn 1m5 rồi, sau này lớn lên có lẽ còn cao hơn cả VĐV bóng rổ Yao Minh nữa, vì thế cho nên rất nhiều người thấy nó đều tưởng nó đã mười bốn mười lăm tuổi, chứ không hề nghĩ tới tên nhóc này chỉ mới 10 tuổi thôi.

***************


Buổi tối, trong phòng ăn vang lên tiếng cười nói vui vẻ lạ thường, Hiên Viên Long dẫn theo vị hôn thê Phương Lily của mình đến tòa thành làm khách, vừa vặn hôm nay cô ả Elle cũng mới tới, nên không khí náo nhiệt hơn rất nhiều.

Trầm Phi Yên không ngờ phải chạm mặt nhiều người như vậy, vừa bước xuống lầu uống nước cô liền hối hận không thôi, lập tức xoay người bước lên, lại nghe phía dưới truyền đến một gọng nói sang sảng.

"A, ở đây còn cất giấu người đẹp ư? Em trai thật là, cũng không mời cô ấy xuống dưới giới thiệu với mọi người một chút, định giấu diếm thật sao?" Tay cầm ly rượu đỏ, nghe vậy Phương Lily ló gương mặt bự phấn ra nhìn, tỏ vẻ ta đây là người quan trọng bậc nhất.

Bị người khác nói khích, Trầm Phi Yên đứng chôn chân ở cầu thang, bối rối không biết nên đi hay ở. Nếu đi xuống, cô lấy thân phận là gì, ngay cả tình nhân cũng không phải. Nếu quay lên, lại khiến cho người khác nghĩ cô kiêu ngạo. Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan!

"Xuống đây, bảo bối." Giọng nói vang vọng toàn bộ đại sảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Giọng nói Hiên Viên Hoàng mang theo uy lực mạnh mẽ khiến đối phương không có cơ hội kháng cự, thân thể Trầm Phi Yên cứng đờ trong phút chốc, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn. Hắn thân mật kêu cô là ‘bảo bối’, làm cô nghĩ đến người phụ nữ đanh đá đứng bên cạnh hắn kia.

Hắn muốn cô lấy tư cách gì, là người tình, là kỹ nữ, hay ngay cả làm người tình cô cũng không xứng?

Sắc mặt tái nhợt, Trầm Phi Yên bỏ ngoài tai lời nói của hắn, tiếp tục thẳng bước lên lầu.

Giờ khắc này, ở trong lòng cô, cô không nghĩ mình thuộc về hắn, thậm chí lại dấy lên niềm khát vọng tự do mãnh liệt.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.