Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 86: Tiền thưởng một trăm triệu USD




Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 86: Tiền thưởng một trăm triệu USD

Cả một tháng nay, không khí trong tòa cao ốc Hiên Viên thị căng như dây đàn, văn phòng tổng giám đốc lại càng không có ai dám đi vô. Nếu lỡ bước vào thì khi đi ra cả người đều chật vật khổ sở cả về tinh thần lẫn thể xác, chỉ còn thiếu màn khóc rống rồi nhảy từ tầng cao nhất xuống nữa mà thôi.

Thê thảm nhất là phòng thư ký tổng tài, chỉ cách văn phòng tổng giám đốc có một cánh cửa, nên một tháng qua cả người giống như xiếc đi trên dây, căng thẳng tột cùng, chưa kể đến không gian lặng ngắt giống như hoang mạc vậy, ngay cả hắt hơi cũng không dám.

"Linh Linh, xin em đó, mau giúp đi!" Một trong số mười đại soái ca của Hiên Viên thị, Mục Diệu Tư được mệnh danh là chàng trai độc thân ưu tú nhất, đang ngước cặp mắt lung linh lấp lánh như nước hồ thu xanh thẳm nhìn chằm chằm Hiên Viên Linh, vẻ mặt hết sức lấy lòng.

Vì cái mạng nhỏ của mình, hắn quyết định không ngại phá vỡ hình tượng quá mức điển trai của mình, đến cầu xin “nhất chi hoa tiểu thư” của Hiên Viên gia ra tay giúp đỡ.

Gò má Hiên Viên Linh đỏ ửng, cố gắng gõ gõ bàn phím, làm bộ như không phát hiện ra ánh mắt phiếm xanh long lanh nước hồ thu kia. Thực tình cô cũng không muốn chết nha! Gần đây anh cả mất tích, tính tình anh hai ngày càng khủng bố, chuyện trong văn phòng thì lùm xùm cả lên, ba ngày trước bắt giải quyết theo cách này, năm ngày sau đã bắt làm theo kiểu khác, thật muốn phát điên mà.

"Tôi, có điều, nếu so với các anh thì nghiệp vụ kinh doanh vẫn chưa quen lắm, nếu anh hai có gì thắc mắc, tôi cũng không thể trả lời tốt được." Lần đầu tiên Hiên Viên Linh nói lưu loát ở trước mặt Mục Diệu Tư, cô mở to đôi mắt hạnh nhìn hắn, đáy mắt long lanh không kém.


"Tiểu Linh Linh, em thật không giúp anh sao?" Xem ra đối mặt với cô bé này, bây giờ tốt nhất là sử dụng mỹ nam kế, hắn biết là cô thích hắn.

Mục Diệu Tư vô sỉ sấn tới, áp gương mặt mình sát lại cô, đôi môi khêu gợi nhìn xa xa tưởng như dính lấy cánh môi ướt át hồng hồng như nụ hoa anh đào của Hiên Viên Linh, có trời biết, giờ khắc này hắn thật sự muốn hôn cô ngấu nghiến.

Tất cả nhân viên nam nữ trong phòng đều mở to mắt nhìn cảnh tượng mờ ám trước mặt, khoảng cách của hai người gần đến nỗi chưa bằng một cái nắm tay. Nhân viên nữ thì tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm rủa Hiên Viên Linh n lần. Còn nhân viên nam thì chỉ biết đứng nhìn, ai biểu không đẹp trai bằng người ta, phấn đấu thêm mười năm nữa còn chưa chắc được lòng người đẹp.

Hơi thở hai người ngày càng ngày càng dồn dập, biến không khí nặng nề trong phòng trở nên vô cùng ái muội. Chịu hết nổi, Hiên Viên Linh dịch lưng ra phía sau, né tránh gương mặt điển trai của Mục Diệu Tư, đứng lên. Tên đàn ông đáng ghét này dám dùng mỹ nam kế với cô, thậm chí hành động vô cùng trắng trợn, Hiên Viên Linh đành phải đầu hàng.

"Tôi đi, tôi đi. . ." Cầm vội tập tài liệu trình ký trên bàn, ngay cả nhìn cũng không dám, Hiên Viên Linh lấy tốc độ của loài thỏ đang chạy trốn thú săn mồi lao về phía văn phòng tổng giám đốc.

Mục Diệu Tư đắc ý nhếch môi cười khẽ, cô gái nhỏ này, bao nhiêu năm rồi vẫn ngượng ngùng như trước, thật là động lòng người!

Vừa bước vào văn phòng của Hiên Viên Hoàng, Hiên Viên Linh lập tức hối hận, toàn thân cô đông cứng không dám nhúc nhích.

"Chuyện gì?" Giọng nói thoát ra từ phía sau chiếc bàn đen làm bằng gỗ Đàn Hương cao cấp, dáng vẻ Hiên Viên Hoàng lúc này trông rất tiều tụy, tinh thần cực kỳ sa sút. Mái tóc lãng tử ngày nào giờ hỗn độn, râu cũng không kịp cạo, mọc che phủ cả gương mặt cương nghị ấy, quần áo xộc xệch, văn phòng thì nồng nặc mùi rượu, tuy thế ánh mắt hắn vẫn trong trẻo, lạnh lùng và tinh anh như trước.


Hiên Viên Linh cẩn thận đem tài liệu đặt trên bàn. "Đây là hợp đồng thương mại, cần anh ký tên ạ."

Tùy ý mở bản hợp đồng, Hiên Viên Hoàng nhìn thoáng qua nội dung một lượt, lập tức ký tên.

Đối diện với tâm trạng có phần thoải mái của anh hai lúc này, Hiên Viên Linh chợt nghĩ đến việc khó khăn vẫn chưa được giải quyết.

Ký tên xong, hắn ngẩng đầu bắt gặp bộ dáng đang thở phào nhẹ nhõm của cô em gái, lạnh lùng nói: "Lần sau không được phép nhận bất kỳ văn kiện của ai đưa cho, văn kiện của người nào thì chính người đó phải tận tay đưa cho anh."

"Vâng ạ!" Phù, thì ra anh hai biết hết, Hiên Viên Linh cảm thấy trong lòng như trút bỏ được gánh nặng. Liên tục cả tháng nay, mỗi ngày đều có một đống người đem văn kiện đến cho cô, nhờ cô mang cho anh hai.

"Vẫn chưa tìm được anh cả sao?"

Nghe nhắc đến chuyện anh cả Hiên Viên Long, cô bất giác toát mồ hôi, sống lưng cứng đờ. Liếc nhìn ánh mắt sắc bén lại mang theo hàm ý thăm dò của Hiên Viên Hoàng, cô cảm thấy mình giống hệt như con mồi bị rình rập, không thể trốn thoát cũng không thể che dấu bí mật gì.

Cô và anh cả Hiên Viên Long là anh em cùng mẹ sinh ra, anh hai hỏi như thế, tất nhiên là vẫn có chút hoài nghi cô. Nghe nói anh cả bắt cóc người phụ nữ của anh hai, cô không hình dung được cô gái ấy là người như thế nào, nhưng cô biết lần này anh hai thật sự tức giận, không phải là cơn giận bình thường mà là cơn đại cuồng nộ.

"Vẫn chưa tìm được, em có hỏi mẹ, bà ấy nói lâu rồi chưa gặp anh cả." Câu kế tiếp muốn nói ra, Hiên Viên Linh kìm nén, nuốt ngược vào trong. Hiện tại anh cả đã bị truy nã toàn thế giới như một tội phạm, vì muốn tìm được người phụ nữ kia, anh hai dùng năm mươi triệu làm tiền thưởng truy nã anh cả, nghe đã thấy quá đáng, nhưng đánh chết cô cũng không dám nói, vậy mà vì một người con gái con số đưa ra còn lớn hơn nhiều, cô nghe xót hết cả ruột gan.

Vì một cô gái tên là Trầm Phi Yên, anh hai không ngại chi ra một trăm triệu đôla để tìm cho bằng được cô ta. Cô thật sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc cô ta là người đặc biệt như thế nào mà khiến hai ông anh mình điên cuồng đến thế.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.