Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 89: Con cá trị giá ba triệu USD




Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 89: Con cá trị giá ba triệu USD

Trong khu vườn xinh đẹp, chim Oanh bay líu ríu qua những ngọn cỏ xanh mướt, còn có rất nhiều loài giống như cẩm, lục ấm phấn hà, hồng lý đang chơi đùa, lại có từng đàn cá chép Đỏ tung tăng bơi lội trong hồ. Giữa khung cảnh thanh bình như thế hiện lên bóng dáng người con gái ngồi bên mép hồ đang làm động tác ném thức ăn xuống nước, nhưng ánh mắt vô hồn, tựa hồ có chút mệt mỏi, thật trái ngược với chốn thiên đường yên bình nơi đây.

Trầm Phi Dạ bước rón rén ra phía sau lưng mẹ, định muốn hù mẹ một chút, nhưng ngay sau đó nó lập tức la lên thảm thiết.

"Á... á... cá của con, con thích nhất là con cá chép Gấm này, tốn đến ba triệu mới có thể mua được nó đó." Nhìn cái bụng trắng hếu của con cá xấu số nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Trầm Phi Dạ thật khóc không ra nước mắt.

Vất vả lắm mới kiếm được mấy triệu đôla, nó hớn hở đi mua cá chép Gấm về nuôi, ai ngờ chưa gì đã chết nhanh đến vậy. Nó dốc hết tiền để mua loài cá quý hiếm, vậy mà vẫn chưa kịp chụp được một cái ảnh kỷ niệm nào. Chắc chắc là do quý bà Trầm Phi Yên đây gây ra, mỗi ngày không có việc gì làm chỉ quanh quẩn ở trong khu vườn thả thức ăn, khiến cá chép Gấm háu ăn đớp mồi liên tục, vì no quá vỡ bụng mà chết. :v

Sau một phút hoảng hốt, Trầm Phi Yên lấy lại tinh thần, nhìn gói thức ăn cho cá to bự trong tay: "Hết rồi, nhanh lấy ẹ thêm một gói nữa."

"Còn muốn lấy thêm nữa hả, mẹ hại chết cá chép Gấm của con rồi kìa, đền tiền cho con đi, ba triệu đôla chẵn." Khuôn mặt nhỏ nhắn phừng phừng tức giận, vừa nói nó vừa xòe tay ra đòi tiền.

Đưa mắt liếc đứa con trai, bây giờ Trầm Phi Yên cảm thấy mình vẫn như đang nằm mơ. Một tháng trước, ngay tại lúc sắp sửa bị Hiên Viên Long cưỡng chế, lập tức xuất hiện một người đàn ông cứu cô. Thế nhưng, cho tới bây giờ cô chưa có cơ hội gặp mặt, người đó không ai khác chính là Lôi Man Thiên.

Lôi Man Thiên mang cô rời khỏi Hiên Viên Hoàng, giấu cô trong tòa biệt thự mang phóng cách Nhật Bản này, sau đó truy tìm tung tích con trai cô, giúp hai mẹ con được đoàn tụ. Chớp mắt mà họ đã ở trong này được một tháng.

"Ba triệu đôla, làm sao con có khoản tiền lớn đó?" Vừa nói đến tiền, đầu óc sắc bén của Trầm Phi Yên lập tức hoạt động, nhận thấy có điểm là lạ. Thằng bé này rõ ràng là tới Hồng Kông trước, nhưng lại không hề liên lạc với cô, thậm chí gần đây cô cảm thấy tên tiểu quỷ này đang lén lút làm việc gì đó mà cô không biết.

Nghe mẹ hỏi, Trầm Phi Dạ lập tức tiu nghỉu, nó ngu thật, ai mà tin một tên nhóc mười tuổi có thể kiếm được ba triệu đôla kia chứ. Số tiền này là nó bí mật đi theo Trưởng Tôn Lưu Lam làm nhiệm vụ, số còn lại là tự mình kiếm được bằng cách đầu tư vào thị trường cổ phiếu, tất nhiên đều học hỏi từ tay cha nuôi kia. Nhưng ở trước mặt mẹ, nó vẫn sắm vai một tiểu bảo bối hồn nhiên ngây thơ, hiện tại tuyệt đối vẫn không thể tiết lộ.


“Con, con hỏi mượn cha nuôi ạ." Trầm Phi Dạ ấp a ấp úng, bày ra bộ dạng cực kỳ uất ức nhìn mẹ nói.

"Trời ạ, ba triệu đôla để mua một con cá, con nói ẹ nghe con mua con cá này làm cái gì?" Con cá chép Gấm giá ba triệu đô, sau một hồi Trầm Phi Yên mới cảm thấy kỳ quặc. Nghĩ đến tiền là cô lại muốn nổi điên, cái mớ tiền thưởng chết tiệt kia khiến cô chẳng khác nào tội phạm truy nã. Một trăm triệu đôla, đúng là kẻ có tiền gian ác. Bộ tưởng giàu có là có thể dùng tiền giết người sao, nhất là tên Hiên Viên Hoàng ngu ngốc đó.

Bàn chân quệt quệt thành hình tròn dưới đất, Trầm Phi Dạ đoán chắc rằng nếu mình nói ra, mẹ nhất định sẽ té xỉu vì ngạc nhiên mất. Nó nhìn gương mặt sớm đã đỏ bừng vì giận của mẹ, ấp a ấp úng, không dám thật nói.

"Còn không chịu nói?" Nhìn bộ dáng kỳ quái của thằng con trai, Trầm Phi Yên cảm thấy tên tiểu quỷ này nhất định có điểm gì đó gian xảo. Từ trước đến giờ, công việc cô luôn luôn bận rộn, vì thế nên cô để nó tự do tự tại, nhưng bây giờ cô đột nhiên thấy mình không tài nào hiểu được con trai nữa rồi.

Đôi mắt ngân ngấn nước mở to, Trầm Phi Dạ ra vẻ uất ức nói: "Con sẽ nói nhưng mẹ hứa không được giận, mẹ nhớ?"

Gói thức ăn bị Trầm Phi Yên bóp chặt đến nhăn nhúm, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn đứa con trai mà gật đầu.

Thấy mẹ đồng ý, Trầm Phi Dạ có phần hơi ngốc nghếch, vui vẻ ngẩng đầu lên nói: "Con muốn nếm thử con cá ba triệu đôla đích thực có mùi vị như thế nào."

Miệng Trầm Phi Yên há ra hết cỡ, tuyệt đối có thể nhét vào cả năm quả trứng chim vào cùng một lúc. Vẻ mặt cô kinh ngạc đến ngây người, nhìn chằm chằm thằng con trai trước mặt, có điểm không thể tin được những gì mình đã nghe thấy.


Chỉ vì muốn nếm thử con cá ba triệu đôla có mùi vị ra sao, liền mượn ngay số tiền khổng lồ đó. Với số tiền tích góp nửa đời người của cô nếu có trả cho Trưởng Tôn Lưu Lam e là cũng không đủ.

"Con, con, con... muốn chọc mẹ tức chết hả..." Đưa tay ôm đầu, Trầm Phi Yên bỗng chốc cảm thấy thất bại vô cùng, rốt cuộc kiếp trước cô đã gây nên tội nghiệt gì. Cha nó ỷ có tiền có thế bắt nhốt cô, chuyện gì cũng dám làm. Đứa con trai này lại dám bỏ ra ba triệu đô mua một con cá chép Gấm vô dụng, chỉ vì muốn nếm thử hương vị của nó.

Trước mắt tối sầm, Trầm Phi Yên cảm thấy mình sắp sửa ngất xỉu.

"Mẹ, mẹ..." Trầm Phi Dạ áy náy, sớm biết như vậy nó sẽ không nói ẹ biết lý do trẻ con đó rồi. Nhưng thật sự nó muốn ăn thử con cá đắt giá đó, xem hương vị như thế nào, có giống… thịt bò hay không. ^_^ =.=”

Tên nhóc này rất ngây thơ chỉ muốn thỏa mãn tính hiếu kỳ của trẻ con chứ không hề nghĩ đến việc bỏ ra ba triệu đô mua một con cá là hoang phí.

Từ xa, Lôi Man Thiên tay cầm một bó hoa hồng trắng đi vào, nhìn bộ dáng Trầm Phi Yên không bình thường, hắn vội vã bước tới.

"Phi Yên, em sao vậy?" Thân thiết đỡ lấy người Trầm Phi Yên, Lôi Man Thiên có phần khó hiểu khi nhìn vẻ mặt vô tội của Trầm Phi Dạ, hắn ân cần hỏi.

Nhìn tên nhóc đẹp trai như cậu thiếu niên mười mấy tuổi này, hắn cảm giác được Trầm Phi Dạ không đơn giản là một đứa trẻ ngây thơ vô tội như vẻ bề ngoài của nó.


Lần đầu tiền chạm mặt đứa bé này, hắn đã biết nó là dạng người như thế nào. Hơn nữa trước kia hắn cũng đã từng nghe qua, người cầm súng chĩa vào Hiên Viên Hoàng và tập kích tổng bộ của Hiên Viên thị đều là nó. Nhưng cho dù như vậy, ở trước mặt Trầm Phi Yên, Lôi Man Thiên thông minh không hề đề cập tới chuyện này.

Hắn biết một khi việc hắn giúp đỡ cô trốn thoát bị lộ ra, thì quan hệ của hắn và Hiên Viên Hoàng sẽ tan vỡ. Cho dù người ở bên ngoài đang lùng sục tìm cô, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ giao cô cho Hiên Viên Hoàng.

Đầu óc Trầm Phi Yên choáng váng, nhất thời không thể đứng vững, vô lực dựa vào Lôi Man Thiên vì thế cô nhìn không thấy hoàn cảnh trước mắt, hai người bọn họ một lớn một nhỏ đã âm thầm trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

Trầm Phi Dạ tỏ vẻ không vui, bàng quang nhún nhún vai, thở dài lập tức bỏ của chạy lấy người.

Bây giờ lại là tình huống gì đây, người ngày trước thầm yêu mẹ xuất hiện, cha nó phải tính làm sao? Tuy rằng nó không thích mấy cô người tình của cha, nhưng nó vẫn một lòng muốn cha chứ không phải là ông bố dượng nào đó.

Dựa vào người đàn ông một hồi, Trầm Phi Yên động đậy cơ thể, có đôi chút ngượng ngùng.

"Cám ơn, tôi không sao, chỉ là vừa mới đứng lên lại thấy mặt mày choáng váng thôi." Cô vô tình nhích người, tạo ra khoảng cách giữa cô và hắn, Trầm Phi Yên không muốn giữa hai người lại chuyện xảy ra gì. Việc lần này làm cô thực sự đau đầu, tên Trưởng Tôn Lưu Lam chết tiệt liên hệ không đến nơi đến chốn với người tới đón cô ở sân bay, cho nên mới xảy ra việc này.

Nhìn khoảng cách do Trầm Phi Yên tạo ra, đáy mắt hắn dấy lên tia mất mát, Lôi Man Thiên cười chua xót, đưa bó hoa hồng trắng cho Trầm Phi Yên." Tôi nhớ rõ trước kia em rất thích hoa hồng trắng, hôm nay đi ngang qua cửa hàng bán hoa liền nhớ tới em nên mua về."

Nhìn đóa hoa hồng trắng muốt như một viên bạch ngọc không tỳ, trên mặt Trầm Phi Yên hiện lên nét cười thản nhiên, cô vẫn thích hoa hồng, nhất là hoa hồng trắng.

Đón nhận bó hoa từ tay Lôi Man Thiên, Trầm Phi Yên ôm chặt đầy vui sướng nói lời cảm ơn hắn.

Cô cười mừng rỡ, hoa hồng vẫn là loài hoa cô yêu thích nhất, dáng vẻ không có gì là chán ghét hắn.

"Tôi nghĩ khi mọi việc yên ổn tôi sẽ rời Hồng Kông quay về Mỹ." Ngửi mùi hoa hồng thơm ngát, Trầm Phi Yên không ngẩng đầu nhìn Lôi Man Thiên, lập tức nói ra ý định mình.

________________________

Mã Mã :Hổng rõ khi ăn con cá 3 triệu đô la sẽ thế nào đây :v Cậu nhóc đáng yêu quá mọi người nhỉ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.