Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 92: Lên máy bay trước, mua vé sau




Convert+Beta: Mã Mã

Editor: Vũ

Chương 92: Lên máy bay trước, mua vé sau

Hiên Viên Hoàng chưa bao giờ tức giận như vậy, người phụ nữ này dám cả gan tìm người đàn ông khác sau lưng hắn, thảo nào trốn kỹ như vậy.

"Giao dịch thành công, nói giờ gặp mặt đi, cha muốn nhìn thấy người cách nhanh nhất có thể." Nghe thấy Trầm Phi Dạ nói Phi Yên đang ở chung với người đàn ông khác, lại còn ăn mặc hở hang cùng người ta uống trà thì lòng hắn dâng lên một cơn tức. Người phụ nữ này nhất định là đang ở cạnh người đàn ông khác chứ không có uống trà gì cả. Người muốn bốc hỏa, Hiên Viên Hoàng hoàn toàn không còn ý nghĩ phải quản con trai thế nào, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng kéo Trầm Phi Yên trở về.

Thành công rồi, cha quả nhiên đã bị kích động. Trầm Phi Dạ phấn khởi đến mức muốn ngửa mặt lên trời la hết thật to. Cha của cậu vậy mà bị lừa thật dễ, thậm chí còn lừa được 100 triệu đôla, cậu thật đúng là thiên tài !!!

Hai người trao đổi địa điểm cùng thời gian xong, cậu chỉ còn ngồi chờ cá cắn câu thôi!

Trong lúc hai cha con mưu tính kế hoạch, Trầm Phi Yên đang uống trà ngoài đại sảnh, cô không hề biết rằng mình lại bị đứa con thân yêu nhất bán đứng, trả cô về cho người cô không muốn gặp mặt nhất.

*****************

Sân bay quốc tế Hồng Kông.

Ăn mặc theo kiểu nữ tính thời thượng, một tay Trầm Phi Yên kéo vali, một tay cầm vé máy bay, trong lòng vẫn còn có điểm chưa rõ.

Mới sáng sớm đã bị con trai cương quyết dẫn ra sân bay mua vé đi Bắc Kinh, sau đó bị dẫn đến chỗ này, giờ thì lại không thấy tăm hơi con trai đâu cả. Sân bay đông nghịt người là người, cô tìm vã hết cả mồ hôi cũng không tìm được con mình.


"Tên nhóc con hư đốn này, sao có thể lẩn mất như chạch vậy?" Kiếm muốn hụt hơi nhưng vẫn không thấy người đâu, Trầm Phi Yên nhức đầu vô cùng.

Nhìn tấm vé máy bay đi Bắc Kinh, cô cảm thấy có điểm bối rối. Con trai nói Lưu Lam ở Bắc Kinh đợi cô nên cô lặng lẽ mà rời đi, không bết nên ăn nói thế nào với Lôi Man Thiên. Dù sao anh ta cũng đã giúp cô có chỗ ở hơn một tháng trời, cứ như vậy mà đi, cô thấy mình hành động thật như một kẻ trộm.

Càng nghĩ lại càng đau đầu, Trầm Phi Yên nhíu chặt mày, cuối cùng ra quyết định, ra đi như vầy vẫn tốt hơn, nếu để Lôi Man Thiên biết được thì càng thêm phiền phức.

Chuyên tâm nhìn vé máy bay, Trầm Phi Yên cúi đầu đi về phía trước, có người vội vã bước tới.

"A, đau quá...!" Trầm Phi Yên bị đụng té lăn trên đất, đau đến nỗi cô không đứng dậy nổi.

"Sorry!" Một người đàn ông tóc vàng vội vàng nói xin lỗi, anh ta nhanh chóng nhặt tờ vé máy bay lên, bộ dạng như trốn tránh người nào đó.

"Thật là bất lịch sự mà, đụng vào người ta chỉ xin lỗi bừa mà đã bỏ đi, đúng là không có giáo dục!" Bất mãn đứng lên tiện thể nhặt tấm vé máy bay rớt trên đất, Trầm Phi Yên nhìn về phía người đàn ông vừa nãy. Vóc dáng cao to, bờ vai thật rộng, nhìn vô cùng bắt mắt.


Ngực cảm thấy rất khó chịu, có khả năng sẽ làm hỏng kế hoạch chạy trốn, cố lên, không thể để có chuyện xảy ra được. Giơ tay cầm vé máy bay lên nhìn, Trầm Phi Yên nhất thời trợn tròn mắt.

"Pháp, có nhầm không vậy?" Nhìn trái nhìn phải, Trầm Phi Yên nhìn tấm vé trong tay tới n lần, vé máy bay vẫn là từ Hồng Kông đi Pháp, hơn nữa là mới vừa đăng ký xong.

Vé máy bay của cô đang ở trong tay người đàn ông kia, mà cô lại đang cầm vé đi Pháp của anh ta, nếu không tìm được người này, tất nhiên là ai cũng không đi được khỏi đây.

Nghĩ đến việc sắp bị tóm, Trầm Phi Yên vội vội vàng vàng đuổi theo.

Đôi chân truyền đến cơn đau nhức vì đi giày cao gót, cái tên người Pháp thân cao chân dài chết tiệt kia đang phía trước, Trầm Phi Yên chạy sau gọi khản cả cổ cũng không thấy người ta quay lại nhìn mình. Cô tức giận muốn chết, người đàn ông này bị điếc hay sao vậy?

Đuổi theo một hồi, Trầm Phi Yên rốt cuộc thấy anh ta đang đứng ở cửa xét vé, vẻ mặt khó coi.

"Mình rõ ràng là mua vé đi Paris Pháp, sao giờ lại thành vé đi Bắc Kinh rồi?" Louis Tư không thể tự giải thích nổi, anh nhớ rõ ràng là mua vé máy bay đến Pháp, thế mà nháy mắt lại biến thành vé đi Bắc Kinh.

Nhân viên công tác sân bay nở nụ cười xán lạn cực kỳ, người ngoại quốc ở đây rất nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy người nào vừa đẹp trai lại có khí chất ngời ngời như vầy a. Tóc vàng mắt xanh, gương mặt nam tính góc cạnh, làn da mịn màng đến nỗi gần như không nhìn thấy cả lỗ chân lông.


"Người trước mặt có lên hay không, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, không đi thì nói một tiếng!" Hành khách phía sau lưng Louis Tư nóng nảy lên tiếng. Louis Tư xoay người nhìn năm sáu người đằng sau, lúng túng mỉm cười, đứng qua một bên.

"Sorry, sorry..." Khua tay nói xin lỗi, khuôn mặt đẹp trai của Louis Tư lộ chút xấu hổ, quẫn quá mà nhìn đồng hồ trên tay, nếu ngày hôm không đi thì sau này sẽ thực sự không đi được nữa. Nghĩ đến người phụ nữ như bạch tuộc đó, hắn lập tức nổi hết cả da gà.

Rõ ràng là một cô gái dịu dàng, nho nhã lễ độ, vì sao hắn lại thấy cô gái đó thật khủng bố. Nửa đêm nửa hôm nhiệt tình lên giường của hắn, hắn sợ đến nỗi quần áo mặc vào cũng không chỉnh tề, nhìn như là một người yêu đương vụng trộm đang bỏ trốn.

Sau hai tuần sống trong sợ hãi, cuối cùng hắn quyết định đi về Pháp. Tình nguyện học hỏi sự nhiệt tình hào phóng của người Pháp chứ cũng không muốn lang thang để bị phụ nữ như vậy quấn lên người. Thật là không ăn thịt dê, nhưng cả người lại đính đầy mùi của nó.

Bước vội vã băng qua nhiều người, cầm vé đi nhanh đến chỗ máy bay, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi máy bay sẽ cất cánh.

Thấy không có ai chung quanh, Louis Tư có điểm ngượng ngùng nói với cô soát vé xinh đẹp: "Tôi có thể lên máy bay rồi mua vé bổ sung sau không? Vé máy bay của tôi mất rồi, không hiểu sao giờ thành thành đi Bắc Kinh, tôi thật sự đang cần về nhà gấp!"

Cô soát vé xinh đẹp tuy vẫn tươi cười nhưng khóe miệng giật giật vài cái, hết sức khó xử. Trong lòng cảm thấy vô cùng ai oán, một người đaàn ông đẹp trai như vậy, thế mà đầu lại có chút vấn đề, thật là khiến người khác đau lòng thay ột dung mạo hơn người mà.

"Tiên sinh, không có điều lệ lên máy bay trước rồi mới mua vé, thực rất xin lỗi, ngài không thể lên máy bay được." Ánh mắt người xét vé tỏ vẻ đáng tiếc, trong nội tâm chịu không ít đả kích, từ đầu năm đến nay gặp người dễ nhìn như vậy cực hiếm thế mà...

Mặt Louis Tư mặt đỏ bừng, thật là TND không may, hắn không tìm thấy vé máy bay, bản thân cũng thực sự không phải là không có tiền mua vé khác, nhưng không còn thời gian nữa. Cùng lắm là lên máy bay ngồi vào vị trí của mình, ra khỏi đây mua vé khác là được.

Trầm Phi Yên đứng một bên nhìn hắn, bật cười một tiếng. Louis Tư chợt quay đầu lại, khuôn mặt chuyển từ đỏ sang màu tím, hắn thực sự là quên mất người này, chính cô ta đã làm cho hắn mất mặt ngày hôm nay.

"Anh muốn tìm cái này phải không?" Miệng cười, tay giơ tấm vé máy bay đưa cho người đàn ông đẹp trai, Trầm Phi Yên thở hổn hển, gương mặt hồng lên vì mới chạy xong, cả người càng toát ra vẻ xinh đẹp như hoa.

Louis Tư nhìn người trước mặt có vẻ ngây dại, người phụ nữ này tuy cầm nhầm vé máy bay của hắn nhưng không làm hắn chán ghét chút nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.