Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 96: Tẩy sạch mùi của gã đàn ông khác




Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 96: Tẩy sạch mùi của gã đàn ông khác

Môi Trầm Phi Yên hiện ra một nụ cười nhàn nhạt thấp thoáng, nhưng Hiên Viên Hoàng lại nghĩ khác, hắn nhìn biểu cảm dịu dàng của cô thì cơn tức giận liền bùng phát. Người phụ nữ này, cho tới bây giờ cũng chưa lần nào cười với hắn ngọt ngào như thế. Có đôi chút buồn bực, hắn không quan tâm hai người đang nói chuyện với nhau, nhanh như cắt Hiên Viên Hoàng chộp lấy cánh tay Trầm Phi Yên ra sức ôm ghì cô vào ngực, mạnh bạo kéo đi.

Louis nhìn bóng dáng hai người rời đi, ánh sáng yếu ớt trong đáy mắt chợt tắt mất, gã cảm thấy bản thân mình thật bất lực, chẳng có tí khả năng bảo vệ người mình thích khiến gã xấu hổ vô cùng. Chắc chắn bọn họ sẽ gặp lại, gã nhất định sẽ đoạt lấy người con gái thuộc về mình.

Cô gái ấy đã vì gã mà rơi nước mắt, lại vì gã mà quỳ xuống bỏ mặc sự cao ngạo của mình, khi cô cười giống như đóa hoa Lê xinh đẹp làm lòng gã xao xuyến.

Gã sẽ nhớ kỹ tên họ của cô, Trầm Phi Yên, người thật giống với tên, xinh đẹp như sương như mộng.

"Nhất định sẽ gặp lại, nếu giết anh ta là lối thoát duy nhất cho em, tôi nhất định sẽ là chìa khóa giúp em mở gông cùm xiềng xích này." Tự thì thầm với chính bản thân, vẻ mặt điển trai của Louis có vài phần sa sầm, nhưng không u ám mà lại lóe lên thứ ánh sáng nguy hiểm như hàng ngàn tia sấm sét rền khắp trời giông bão.

*******************************************

Ra khỏi sân bay, Trầm Phi Yên chỉ lẳng lặng ngồi trong xe, một câu cũng không nói, nhắm chặt mắt trông như đang nằm ngủ.


Không gian rộng rãi bên trong chiếc Cadillac được trang bị khá đầy đủ, ngoài những vật dụng cần thiết còn có một cái tủ rượu nho nhỏ. Hiên Viên Hoàng nhìn dáng vẻ thờ ơ của Trầm Phi Yên thì cơn buồn bực vốn dĩ chưa được rũ bỏ giờ lại càng bùng phát. Vươn tay lấy ra một chai rượu nho đỏ ướp lạnh của Pháp, Hiên Viên Hoàng rót đầy hai ly, đưa một ly tới trước mặt cô.

Hương thơm nhàn nhạt của rượu khiến Trầm Phi Yên hơi nhăn mũi, tuy nhiên đôi mắt vẫn nhắm nghiền như cũ. Nếu hiện tại mở mắt, cô nhất định sẽ không kìm chế được mà hận hắn, thậm chí không có cách nào có thể chung sống hoà bình với hắn hắn, hoặc cô không biết phải làm sao để có thể chịu đựng khổ sở khi ở cạnh hắn.

"Mở to mắt nhìn tôi." Giọng nói trầm khàn lạnh như băng bao trùm khắp khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự miễn cưỡng và bình tĩnh của Trầm Phi Yên, mệnh lệnh cứng rắn của hắn khiến cô không thể cự tuyệt.

Tuy rằng không muốn, nhưng Trầm Phi Yên vẫn phải mở mắt nhìn hắn. Đối diện với đôi mắt quá mức rét buốt của Hiên Viên Hoàng, cô thật sự muốn né tránh.

Như đọc được suy nghĩ ấy, bàn tay to vươn ra giữ chặt gương mặt đang trốn tránh của Trầm Phi Yên, đáy mắt Hiên Viên Hoàng vẫn tĩnh lặng dừng trên khuôn mặt thanh tú của người con gái.

"Em đang hận tôi sao?" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể phóng ra một tấm lưới vô hình, không cho cô có bất kỳ cơ hội che dấu nào.

Không thể trốn tránh, chỉ có thể trực tiếp đối diện gương mặt lạnh lùng của Hiên Viên Hoàng, cô phát hiện đáy mắt hắn hấp háy những tia sáng rực rỡ như pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm.


"Tôi không hận anh, chỉ là hơi khó chịu một chút thôi. Tôi muốn có khoảng thời gian yên tĩnh để bình tâm lại, xin anh cho tôi một chút không gian tự do, được chứ?" Giọng nói ôn hoà rành rọt, đôi đồng tử khẽ gợn sóng, rõ ràng khí chất thanh nhã như hoa lê trắng nhưng lại phảng phất nét âm u trong tâm hồn tinh khiết đó.

Lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ sóng sánh đang chực trào ra khỏi vành ly, hắn lên giọng: "Uống hết nó."

Không thèm để ý đến yêu cầu của Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng dí sát ly rượu vào miệng cô, bá đạo bắt cô phải uống hết.

Người đàn ông này, không thấy cô cũng đang tức hay sao? Trong lòng đang có lửa giận phừng phực, lập tức giật lấy ly rượu trong tay Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên uống một hơi cạn sạch. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông thâm sâu khó lường phía trước, đáp trả: "Hài lòng chưa? Không phiền nếu bây giờ tôi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút chứ?"

Chất lỏng màu đỏ vương lại bên cánh môi hồng hồng duyên dáng kia, khiến sắc môi cô càng thêm đỏ mọng như được tô điểm bởi màu son cao cấp trông vô cùng quyến rũ. Hình ảnh mị hoặc đó mang hiệu quả hết sức đặc biệt, như một loại dẫn dụ vô thanh vô thức cho người đối diện. Không suy nghĩ nhiều, Hiên Viên Hoàng lập tức cúi đầu, phủ môi lên đôi môi hé mở như mời gọi của cô. Vốn chỉ định lướt qua, nhưng vừa chạm đến hắn liền không dứt ra được, hoàn toàn không thể chế ngự mà mút lên cánh hoa mềm mại đó.

Hương vị ngòn ngọt lại có điểm đắng chát, mùi vị trái cây tuyệt vời này thật giống như tình yêu, không cần chín mọng cũng đã tản ra sức dụ hoặc trí mạng.


Trời sinh cho Hiên Viên Hoàng có tính chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, thân thể cao lớn giống như bức tường nặng nề, gắt gao vây lấy Trầm Phi Yên ở trong lòng. Hắn hôn nhẹ lên khóe môi cô, chậm rãi dùng môi mình miêu tả từng đường nét kiều diễm trên đôi môi căng mọng của cô, một chút dây dưa khơi gợi, dễ dàng khuấy động cảm xúc nơi cô, khiến làn môi mềm mịn trở nên bỏng rát.

Cô hoàn toàn bất ngờ khi bị Hiên Viên Hoàng hôn tinh tế và tỉ mỉ đến như vậy, Trầm Phi Yên có chút kinh ngạc, thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào mới phải. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên giữa cô với hắn, và họ cũng từng quan hệ thân mật nhiều lần trước đây, nhưng hiện tại chuyện ái ân giường chiếu đối với cô vẫn còn quá mờ mịt, những kỹ thuật cao siêu cô nào biết tới.

Đầu óc hỗn loạn, cô thực không biết có phải do men rượu hay không, nhưng lúc này tim cô đang rung động mãnh liệt, muốn hưởng thụ trọn vẹn nụ hôn cuồng nhiệt này.

Hương vị rượu ngọt ngào hòa quyện cùng động tác cuồng dã, khiến nụ hôn bỗng chốc trở nên ngọt lịm, tựa như dòng mật thơm ngon làm say đắm lòng người, Trầm Phi Yên hoàn toàn ở thế bị động, bị hôn đến nỗi thân thể mềm nhũn, không thể nhúc nhích.

Đôi môi Hiên Viên Hoàng mạnh mẽ và thành thục, cộng thêm những sợi râu lún phún của hắn đang tiếp xúc, chà xát lên làn da non của Trầm Phi Yên khiến cô run rẩy như có dòng điện chạy qua toàn bộ cơ thể. Cái lưỡi bá đạo mạnh mẽ càn rỡ nơi cánh hoa mềm mịn của cô, ra sức cạy mở hàm răng trực tiếp công phá bên trong khoang miệng Trầm Phi Yên, lúc này hương rượu lại càng nồng đậm quanh quẩn lên từng luồng mát lạnh. Chiếc lưỡi nóng rực ấy không cho cô giây phút nghỉ ngơi, dùng sức dây dưa quấn chặt lấy lưỡi cô, làm cô muốn lui về sau trốn tránh, lại bị hắn “phong tỏa lối thoát”. Cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc môi lưỡi của mình bị khống chế trong phạm vi của hắn.

Bên trong xe, không khí tựa hồ càng ngày càng loãng, Trầm Phi Yên vô lực nằm trong lòng Hiên Viên Hoàng, mặc cho hắn tùy tiện cắn nuốt lấy cơ thể cô, giống như sư tử xé xác miếng mồi ngon. Từng mảng da thịt lộ ra bên ngoài làm cô thấy hơi lạnh, yếu ớt kéo quần áo che cơ thể lõa lồ của mình lại, cô không khỏi than thầm, người đàn ông bá đạo này một khi đã muốn, thì sẽ mặc kệ cô có bằng lòng tự nguyện hay không.

Bầu ngực Trầm Phi Yên trắng nõn như sữa, lại mềm mại hệt như miếng đậu hủ non thơm mịn, khiến hắn dâng trào cảm xúc khác lạ, trí óc không ngừng gào thét kêu hắn phải chiếm đoạt lấy nó. Vì thế đôi môi Hiên Viên Hoàng dừng tại vị trí gợi cảm trước mặt, kiên nhẫn lưu lại dấu vết của mình, ngón tay như ngựa quen đường cũ, xấu xa véo nhẹ lấy nụ hoa hồng nhuận của bầu ngực còn lại. Người con gái quyến rũ này, mỗi một tấc da thịt đều là của hắn, của hắn...

Nghĩ đến việc cô ở cùng tên đàn ông nào đó những một tháng, hắn buồn bực đến phát điên. Lại nghĩ đến có lẽ cô cũng từng nở rộ dưới thân kẻ khác mà rên rỉ, hắn thực sự bốc hỏa, vì thế hắn không ngừng thả xuống thân thể cô những nụ hôn ngấu nghiến khiến mỗi một tấc da thịt hằn lên dấu vết đậm nhạt như đóa hoa đào đỏ thắm kiêu hãnh.

"A..." Bởi vì Hiên Viên Hoàng đột nhiên tăng lực, Trầm Phi Yên phát ra tiếng kêu đau. Ánh mắt đang mơ màng trong cơn say tình trở về thực tại, lúc này cô mới phát hiện quần áo của mình đã bị cởi ra hơn phân nửa, chỉ chừa lại phần thân thể phía dưới, còn đâu đã bị xé rách bươm từ đời nào.

Ở trên xe, vào giờ khắc này, cô biết chút xíu nữa thôi chuyện gì sẽ xảy ra. Khép mi lại, cô thực lòng không muốn nhìn thấy cơ thể sa ngã phóng túng của chính mình. Cô không hận hành vi chiếm đoạt của hắn, mà chỉ hận bản thân mình lại nhanh chóng tiếp nhận và dễ dàng thỏa hiệp với hắn như vậy.

"Tôi muốn em mở to mắt, nhìn tôi tẩy sạch dấu vết của những gã đàn ông khác trên người em như thế nào." Giọng nói đầy bá đạo vang lên, không để cho cô có cơ hội phản bác, tay Hiên Viên Hoàng nắm chặt nụ hoa mẫn cảm trước ngực Trầm Phi Yên bóp mạnh, khiến cô đau đến mức mở lớn hai mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.