Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 97: Điên cuồng mất đi lý trí




Editor: Lôi

Chương 97: Điên cuồng mất đi lý trí

"Tôi không có người đàn ông nào khác, với người kia cũng vậy. Kỳ thật, giữa chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì hết." Giọng điệu có đôi chút tức giận, vừa phản bác cô vừa trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoàng. Hắn không tin cô, vẫn cho rằng cô có quan hệ bất chính với đàn ông khác. Rốt cuộc hắn nghĩ cô là loại người gì, Trầm Phi Yên cô là người phụ nữ tùy tiện như vậy ư? Nhớ đến lời khinh bỉ của người đàn bà chanh chua trong tòa thành, ả nói cô chẳng qua cũng chỉ là dạng kỹ nữ, không tốt đẹp gì mà cứ giả bộ thanh thuần.

Giờ phút này, cô cảm thấy mình thật giống kỹ nữ. Chỉ khác một điểm, cô là kỹ nữ riêng của Hiên Viên Hoàng, hắn xem cô là dạng đàn bà thấp kém này sao?

"Em đã ở chung với người đàn ông khác, phải không?" Trên mặt Hiên Viên Hoàng phảng phất lửa giận, trong lòng hắn thật sự rất quan tâm vấn đề này, hắn không có cách nào chấp nhận người phụ nữ của hắn ở với đàn ông khác, phản bội lại hắn.

Hắn nói không sai, quả thật cô đã ở cùng một người đàn ông khác hơn một tháng nay. Nhưng cô không tài nào nói ra người đó là ai, cô biết quan hệ thân thiết giữa Lôi Man Thiên và Hiên Viên Hoàng, nếu cô tiết lộ việc Lôi Man Thiên bao che giúp đỡ cô, làm như vậy không khác nào đẩy Lôi Man Thiên vào chỗ chết. Cô không muốn vì cô mà hai người họ phát sinh mâu thuẫn, cho nên cô không thể phủ nhận câu hỏi của hắn.

"Em, thật sự đã làm như vậy!" Hắn giận điên lên khi thấy cô không phản bác, cô không có gì với gã đàn ông ngoài sân bay, nhưng không có nghĩa là cô không có người khác. Nghĩ tới đây, một chút lý trí của Hiên Viên Hoàng đều biến mất, hắn căm hận nhìn Trầm Phi Yên, phải chăng chỉ cần một tháng là cô có thể dễ dãi lên giường cùng tên đàn ông khác hay sao?

Sự cuồng nộ của Hiên Viên Hoàng khiến Trầm Phi Yên cảm thấy sợ hãi, cô lùi về phía sau, nhưng phát hiện mình không thể di chuyển dù nửa bước. Không gian trong chiếc xe nhỏ hẹp giống như một cái lồng sắt lớn, làm cô không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể run rẩy lui về một góc nhìn người đàn ông như thể ác ma đang vươn tới.

"Nói cho tôi biết, tên kia là ai, là ai?" Ánh mắt đen đến mức không nhìn thấy đáy, lại phóng ra dày đặc những tia lửa giận cơ hồ như muốn thiêu rụi người đối diện. Hiên Viên Hoàng thực không thể chịu đựng sự phản bội của người con gái này, nghĩ đến việc cô không giành tình cảm cho hắn, hắn càng nổi điên.


Trầm Phi Yên sợ đến mức không dám lên tiếng chỉ biết lắc đầu, quần áo xộc xệch một cách thảm thương. Nhìn cô chật vật như vậy, nhưng vẫn không làm nguôi cơn phiền muộn, nóng nảy cùng sự bất an của hắn. Giờ phút này cảm xúc của hắn ngoài tức giận cũng chỉ là tức giận, lý trí của hắn bị quét sạch bởi cơn phẫn nộ chết tiệt kia.

Một tay ôm lấy Trầm Phi Yên, cửa xe bị Hiên Viên Hoàng đá văng ra. Lúc này cô mới để ý, chẳng biết lúc nào mà bọn họ đã đến nơi, có điều đây không phải là tòa thành bên bờ biển, mà là một ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu lạ lẫm.

Đám người làm đứng dọc hai bên đường chỉ biết cúi gằm xuống, không một ai dám ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hoàng và Trầm Phi Yên, cơ thể chật vật của cô bị hắn bế thẳng vào trong biệt thự.

Nhìn cánh cửa của chiếc xe Cadillac cao cấp bị đạp đến lồi lõm, lưu rõ dấu chân của hắn thì biết hắn đang điên tiết đến cỡ nào. Dọc đường đi, hắn đá văng tất cả những gì chắn đường hắn, chân thẳng bước đến căn phòng trên lầu ba.

Nhìn vẻ mặt tối đen như Diêm La của người đàn ông, Trầm Phi Yên thật sự khiếp sợ, cô dùng sức đá đấm Hiên Viên Hoàng, nhưng sức lực yết ớt của cô không cách nào rung chuyển được hắn.

"Buông ra, tôi phải về nhà, tôi muốn về nhà! Tên độc ác này, buông ra, buông ra..." Đầu tóc xõa xượi, quần áo rách nát, giầy chẳng biết đã rớt ra từ lúc nào, cô lớn tiếng gào thét.


Cửa vang “ầm” một tiếng, liền tức khắc bị đóng sầm lại, Trầm Phi Yên chỉ cảm thấy một trận rung chuyển kinh thiên động địa, chưa kịp định thần thì cả người đã bị ném lên trên chiếc giường rộng lớn.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy trốn, vội vàng bật dậy, cô lập tức nhào xuống giường, lao như bay về phía cửa ra vào.

Hiên Viên Hoàng bực bội cởi phăng chiếc áo khoác trên người, một tay nhanh chóng tóm lấy cơ thể đang chực chạy trốn của Trầm Phi Yên, dùng cơ thể to lớn của mình đè cô xuống giường.

"Em chán ghét tôi đến vậy sao? Có thể ân ái cùng gã đàn ông khác, nhưng với tôi thì không? Người đó thỏa mãn em hơn tôi sao, cho nên em mới không biết xấu hổ mà lập tức chạy đi tìm hắn sau khi rời bỏ tôi, có-phải-hay-không?" Hắn gầm lên như con sư tử đang phẫn nộ, tiếng gầm của hắn lớn đến mức khiến Trầm Phi Yên choáng váng, lỗ tai ong ong đau buốt. Nhưng khiến cô đau nhất chính là lời lẽ ngoan độc của hắn, nó làm cô thực sự khó chịu và uất ức vô cùng. Sự nhục nhã này như bị người ta dùng dao khoét sâu vào da thịt, khiến cô đau đớn cùng cực, vì thế nước mắt thi nhau chảy ra ướt đẫm một phần ga giường.

Hai tay bị chói chặt, cả người cũng bị Hiên Viên Hoàng áp chế không cách nào nhúc nhích, Trầm Phi Yên điên cuồng giãy dụa, đầu loạng choạng, miệng nức nở: "Anh là đồ khốn, là tên ác ma, buông ra! Anh không nghe thấy hả, tôi kêu anh thả tôi ra! Tôi không muốn, không muốn cái gì hết, càng không muốn ở bên cạnh anh một giây một phút nào hết, anh cút đi, á..." Thét đến khản cổ, Trầm Phi Yên hoàn toàn không để ý mình sẽ bị thương bởi sức mạnh từ hắn, liều mạng giãy đạp.

Cô cúi thấp mặt, nước mắt thuận thế chảy vào trong miệng, mặn đắng. Cô đang đau đớn, khổ sở, cô không thể chấp nhận một Hiên Viên Hoàng cuồng bạo như vậy. Hắn muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn, vậy tại sao hắn không hề tin tưởng cô, tại sao không thể đối xử tốt với cô hoặc là yêu cô, dù chỉ một chút.


Nhìn những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn ra từ khóe mắt cô, hắn cảm thấy rất đau lòng, nhưng ngọn lửa phẫn nộ trong hắn làm bốc hơi hết những giọt nước mắt bi thương ấy, cô cả gan không để tâm đến lời hắn, hắn không thể tha thứ. Lúc này hắn khẳng định, cô không hề yêu hắn, thậm chí đem cả thể xác lẫn tâm hồn hiến dâng cho người đàn ông khác. Mặt hắn sa sầm như bị ai đó giáng một cú đấm khi ý nghĩ này vụt qua đầu.

"Câm miệng, cả đời này em chỉ có thể là người của tôi, trừ phi tôi chết, trừ phi tôi chết, em nghe rõ chưa!!!" Lửa giận ngút trời, con ngươi đỏ như máu, hắn cuồng dã nhào về phía cô, tay hắn hành động thô bạo không một chút lưu tình.

Có tiếng quần áo bị xé rách, cơ thể lõa lồ của cả hai người hiện rõ trước mắt nhau. Nếu có thể chứng minh cô vẫn hiện hữu bên cạnh hắn, đó chính là thân thể cô. Chỉ có cách này hắn mới thấy an tâm đôi chút.

Trầm Phi Yên kịch liệt giãy dụa, nhưng đối với hành động này của cô chỉ càng làm hắn thêm tức giận, khiến hắn không cách nào khống chế bản thân mình.

Không hề có khúc dạo dầu, không hề có âu yếm mơn trớn, Hiên Viên Hoàng thô bạo đâm vào thân thể Trầm Phi Yên, sự xuất hiện đột ngột của dị vật làm nơi tư mật của cô như bị xé rách, đau nhức và nóng rát.

"Á..." cô thét lên, hai tay không kiêng dè bấu chặt bả vai Hiên Viên Hoàng, móng tay cào cấu, khắc sâu vào da thịt hắn, cô gần như hoàn toàn không ngờ lại đau đến vậy. Hành động vô thức này như nói cho hắn biết, cô đang rất đau.

Thân thể khô khốc của cô cũng khiến hắn đau đớn, nhưng không vì thế làm giảm đi ngọn lửa bùng phát trong hắn. Hiên Viên Hoàng chế trụ hai chân Trầm Phi Yên, dùng sức nâng lên, thúc mạnh hạ thân vọt sâu vào, vội vàng hệt như một con sư tử tức giận muốn tìm một chỗ để phát tiết cơn phẫn nộ của mình.

Hắn thô lỗ chiếm đoạt như xé rách cả thân mình cô, sau một hồi ra vào, cơ thể Trầm Phi Yên mới dần dần thích ứng. Cô rên la đau đớn đến nỗi cổ họng khản đặc, nhưng người đàn ông vẫn như dã thú rong ruổi trên thân thể cô không một khắc ngừng nghỉ.

"Thân thể em, toàn bộ cũng chỉ có thể dung nạp một mình tôi, em có nghe không..." Điên cuồng cắn mút nơi bầu ngực mềm mại của Trầm Phi Yên, hông Hiên Viên Hoàng thúc mạnh, cơ thể nặng nề ghì xuống, đặt toàn bộ cơ thể cô lên trên người mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.