Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Chương 18: Đám Cưới Chạy Bầu



Tô Tử Dương nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung rồi nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó anh bị một mùi hương hấp dẫn lay tỉnh, mê mang mở to mắt, Tô Tử Dương lần theo mùi hương tới mở cửa, cái mũi ngửi ngửi giống như chó con đi đến cửa phòng bếp.

“Gì vậy? Thơm quá.” Tô Tử Dương hơi tỉnh ngủ, trong bụng đói khát vô cùng.

“Tôi thấy trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, nên thuận tay làm cơm chiều, sắp xong rồi, anh ra phòng khách ngồi đợi một chút, ừm, mang đồ ăn này ra ngoài.” Lạc Dương mặc tạp dề, rất có bộ dáng của một đầu bếp.

Tô Tử Dương tiếp nhận cái đĩa, cười nói: “Nhìn không ra nha, anh lại biết nấu cơm.”

“Tự lực cánh sinh mà thôi, được rồi, mau đi ra đi, đừng để dầu mỡ khiến đứa bé khó chịu.” Lạc Dương đẩy Tô Tử Dương ra ngoài, đóng kín cửa phòng bếp.

Tô Tử Dương cào cào gương mặt, có chút ngượng ngùng, sao anh lại cảm thấy, mình không phải tìm được một khách trọ, mà là tìm được một bảo mẫu vậy?

Ngồi đợi trong phòng khách chốc lát, Lạc Dương lại bưng ra ba đĩa đồ ăn, sau đó sới cơm đưa cho Tô Tử Dương: “Ăn đi, chắc anh đã đói lả rồi ha?”

“Cảm ơn, anh cũng ăn đi.” Tô Tử Dương không kịp chờ nổi gắp một miếng đồ ăn, ừm, hương vị rất ngon, khó có được lúc anh ăn đồ ăn mà lại không cảm thấy buồn nôn, anh ăn đồ ăn lần này rất ngon miệng.

“Sau này cứ để tôi nấu cơm, anh ngoan ngoãn chăm sóc cơ thể đi.” Lạc Dương tự mình lấy nước, chân thành mở miệng, “Tôi muốn xin lỗi vì câu nói chiều nay, tôi không nên khuyên anh phá bỏ đứa bé, anh đừng để ý.”

Tô Tử Dương xua xua tay: “Làm gì có! Tôi biết anh cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi, chỉ là tôi... Ha hả, tôi quyến luyến quá. Chuyện đó... Cơm anh nấu ngon lắm, tôi sẽ không dành với anh, có điều về sau cứ để tôi mua nguyên liệu nấu ăn đi.”

“Không cần, sau khi tôi lên lớp xong trở về sẽ thuận tay mua, anh đừng nên hoạt động nhiều quá, yên ổn dưỡng thai đi.” Lạc Dương từ chối, y nhìn ra Tô Tử Dương ngượng ngùng, vì thế lại nói, “Anh đừng ngại, tôi đã xem qua rồi, giá cả cho thuê nhà gần đây đều trên hai ngàn năm trăm, anh chỉ thu tôi có một ngàn năm, đã giúp tôi tiết kiệm rất nhiều rồi, hai chúng ta cũng không ăn được quá nhiều, cho nên nguyên liệu nấu ăn gì đó, cứ để tôi mua đi!”

“Vậy làm phiền anh rồi...” Tô Tử Dương cười cười, thật lòng mà nói, ông trời cuối cùng cũng đã mở mắt một lần, phái một anh đẹp trai ôn nhu săn sóc tới chăm lo cuộc sống hàng ngày của anh, còn cho anh tiền mỗi tháng...

“Sau khi đứa bé ra đời, nhận tôi làm cha nuôi là được. Dù sao tôi cũng là Gay, đã ấn định là không có đời sau, có con nuôi giúp tôi vui vẻ dưỡng già cũng hay.” Lạc Dương nửa đùa nói.

Tô Tử Dương lại không hề từ chối, sảng khoái nói: “Được! Nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ không ngại nữa, tôi hiện tại không thể uống rượu, tôi sẽ lấy nước lọc để uống với anh một ly, tôi thấy anh rất tốt, về sau anh chính là cha nuôi của con tôi!”

“Nói rồi đấy!” Lạc Dương chạm cốc cùng Tô Tử Dương, quyết định cục cưng trong bụng người nào đó về sau sẽ có thêm nhiều người đau xót.

Bữa cơm này, Tô Tử Dương ăn không ít, hồi tưởng lại những ngày mang thai đời trước so với mấy ngày khi sống lại này, lúc đó anh không thể ăn được gì cả. Trong khi bây giờ sau khi ăn xong, cảm giác buồn nôn cũng bớt đi rất nhiều.

Dưới sự chỉ đạo của Lạc Dương, Tô Tử Dương đã xin nghỉ phép xong xuôi, sau đó lập tức quay trở về phòng ngủ, chuẩn bị cho ngày hôm sau đến bệnh viện tìm bác sĩ xin một giấy khai bệnh.

Đến nỗi cụ thể như thế nào, có Lạc Dương hỗ trợ, anh vẫn không cần nhọc lòng.

Hôm sau.

Tô Tử Dương đã bớt nôn ói đi nhiều, có điều mỗi lần nôn đều phải một lúc lâu sau mới ngừng.

Hôm nay Lạc Dương không có tiết, nhưng vẫn dậy rất sớm, nấu sẵn hai quả trứng gà đặt vào trong hộp, chờ Tô Tử Dương chuẩn bị xong xuôi mới cùng anh ra khỏi cửa xuống lầu.

Lạc Dương gọi taxi, ngồi dưới lầu với Tô Tử Dương, còn săn sóc chuẩn bị một quả quýt đưa cho anh: “Tôi nghe nói bóc vỏ quýt sẽ không buồn nôn nữa.”

Tô Tử Dương cười cảm kích, tiếp nhận rồi dùng móng tay bóc một miếng vỏ quýt, đặt ở dưới mũi, quả nhiên vị chua xót vừa mới cuồn cuộn sắp trào ra đã được ép xuống.

Lạc Dương vừa nói chuyện phiếm với Tô Tử Dương, vừa nói tài xế đi tới bệnh viện.

“Đến bệnh viện Bình An là được rồi, còn đến bệnh viện Thị Lập làm gì?” Tô Tử Dương vừa nghe đến bệnh viện Thị Lập thì lập tức nhớ tới chính mình đời trước đã vứt bỏ mạng nhỏ ở nơi đó, theo bản năng không muốn đi.

“Trang thiết bị gì đó ở đấy tốt hơn một chút, dù sao cũng chỉ nhiều thêm mười phút đi xe thôi, mặc kệ thế nào, cũng nên lấy thân thể làm trọng.” Lạc Dương cho rằng Tô Tử Dương sợ phải tiêu nhiều tiền vào bệnh viện Thị Lập, bèn giải thích nói.

“Chuyện đó...” Tô Tử Dương còn muốn nói cái gì, Lạc Dương đã chen ngang, “Tôi có quen vài người bạn trong bệnh viện Thị Lập, chờ lát nữa xin khai đơn nghỉ bệnh sẽ tiện hơn một chút.”

Tô Tử Dương suy nghĩ xong lập tức đồng ý, dù sao anh không phải đi phá thai, sợ cái gì.

Đăng ký, xếp hàng, trả phí linh tinh đều là Lạc Dương đi làm, Tô Tử Dương chỉ lo ngồi ghế chờ.

Chờ đến khi Tô Tử Dương nhàm chán cầm cuốn tạp trí bên cạnh lật xem, kết quả mới vừa cầm đến tay đã bị người đàn ông trên mặt trang đầu khiến cho cả kinh trừng to đôi mắt ―― Lăng Triển Dực?!

Tống giám đốc Lăng thị Lăng Triển Dực làm đám cưới chạy bầu với thiên kim Tô Tử Kỳ!

Tiêu đề thật máu chó, Tô Tử Dương nhìn chằm chằm vào bốn chữ ‘đám cưới chạy bầu’ kia mà có chút dở khóc dở cười.

Quả nhiên... Kết hôn cùng phụ nữ mới là chốn về cuối cùng của Gay.

Tô Tử Dương nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của mình, nghĩ đến việc trong bụng có máu thịt của tên khốn kia, đúng là cực kỳ trêu ngươi.

Đời trước bản thân cùng đường nên mới phải đi tìm hắn đòi chịu trách nhiệm, không hề để tâm đến việc sẽ có danh phận gì, càng không nghĩ tới chuyện muốn kết hôn với hắn, anh chỉ muốn tên khốn họ Lăng kia bảo đảm trong lúc mình mang thai sẽ không lo cơm áo thẳng đến khi đứa bé được sinh ra an toàn, đến lúc đó đứa bé thuộc về ai cũng không sao cả, nhưng mà chính hắn lại dẫn anh đến bệnh viện phá thai, còn làm hại anh mất luôn cái mạng, hơn nữa còn có đứa bé trong bụng vừa mới thành hình, tổng cộng là hai cái mạng...

Hiện tại nhìn thấy Lăng Triển Dực muốn ‘đám cưới chạy bầu’ với người phụ nữ khác, Tô Tử Dương muốn cười, nhưng lại cười không nổi, trong lòng hơi sụp đổ.

Dù sao anh với Lăng Triển Dực chỉ là tình một đêm thì phần tình cảm có thể có bao nhiêu sâu đậm chứ, loại cảm giác này chính là cảm giác hoài nghi vì bị vứt bỏ, khiến trong lòng anh rất khó chịu...

Kệ đi, dù sao cũng chỉ là một tên khốn mà thôi, không đáng để anh thương tâm, huống chi, một đời này của anh vốn không cần tính toán với tên họ Lăng kia làm gì, an tâm dưỡng thai rồi sinh đứa bé ra, tự mình nuôi lớn mới là quan trọng nhất...

Nghĩ như thế, Tô Tử Dương bèn khép cuốn tạp chí lại, vừa định bỏ về chỗ cũ, anh bỗng nhiên nghe được một cái tên quen thuộc, anh cả kinh, lại tiếp tục mở quyển tạp chí ra chắn trước mặt.

“Lăng Triển Dực, anh dẫn tôi đến đây là có ý gì!” Một giọng nói mê hoặc vang lên, kèm theo chút tức giận.

Bởi vì chỗ ngồi của Tô Tử Dương gần ngay chỗ ngoặt hành lang, người bên kia lại cố tình đè thấp giọng ngay đấy, cho nên anh mới có thể nghe được mơ hồ, hơn nữa còn gọi tên Lăng Triển Dực, cho nên, xuất phát từ tò mò, Tô Tử Dương lập tức xê dịch về phía bên này, nghiêng người nghe trộm.

Quả nhiên ngay sau đó, Tô Tử Dương nhanh chóng nghe thấy giọng nói đầy bá đạo của Lăng Triển Dực: “Cô nói tôi có ý gì? Tôi đương nhiên mang cô tới đây để kiểm tra! Kiểm tra xem đứa bé trong bụng cô mấy tháng!”

“Dực, anh đừng như vậy, chẳng lẽ anh nghi ngờ em sao?” Vẻ giận dữ trong giọng nói mê hoặc biến mất, chuyển thành nịnh hót cùng lấy lòng, “Đứa bé này thật sự là của anh mà, bác gái cũng đã xác nhận rồi, bác ấy đã cho phép em sinh đứa bé ra, đến lúc đó... Hai chúng ta sẽ ly hôn mà, anh để em sinh đứa bé ra đi được không?”

“Tô Tử Kỳ, đừng có giả bộ trước mặt tôi! Hai chúng ta đã không gặp nhau được bốn tháng rồi, cô nói đứa bé trong bụng cô là của tôi, vậy đến phòng phụ khoa xét nghiệm cùng tôi, xem đứa bé này có thật sự bốn tháng hay không!” Giọng nói của Lăng Triển Dực không giận tự uy, “Hơn nữa, lần đó là do cô bỏ thuốc tôi, tôi vốn không uống ly nước đó, lại còn muốn tương kế tựu kế, tôi vốn không chạm vào cô, chẳng lẽ Tô đại tiểu thư muốn dựng chuyện?”

“Anh...” Tô Tử Kỳ cắn răng nói, “Dù sao đây cũng là con cháu của Lăng gia, anh có nhận hay không!”

“Tôi biết cô muốn tính kế gì, cô cho rằng thu phục được mẹ tôi thì cô có thể kê cao gối ngủ sao? Hơn nữa còn cố ý hợp tác với truyền thông làm ra bài viết kia mà không được tôi cho phép, muốn mượn chuyện này uy hiếp tôi có phải không? Tôi nói cho cô biết, cô làm như vậy, không những không thể được như nguyện, còn khiến chính bản thân cô rơi vào hoàn cảnh bị huỷ sự trong sạch. Tô đại tiểu thư thông minh như vậy, sẽ không ngu ngốc đối nghịch với tôi đến cùng chứ?” Lăng Triển Dực sửa cà vạt, gằn từng chữ một nói, “Tôi sẽ không cưới cô!”

Không biết vì sao, sau khi nghe thấy năm từ này, khoé miệng Tô Tử Dương hơi nhếch lên, lộ ra một mặt mỉm cười nhàn nhạt.

Đương nhiên, trong lòng anh vẫn không quên chửi thầm: Lăng cặn bã chính là Lăng cặn bã, lúc trước còn giả bộ xem trọng anh, không nghĩ tới, hắn ta nam nữ đều ăn, hơn nữa đều là ăn xong không muốn chịu trách nhiệm! Tên đàn ông nói với anh sẽ chịu trách nhiệm nếu anh mang thai kia đúng là không thể tin được, không nhận thì thôi. Nhưng bây giờ người ta lại là con gái, hơn nữa người ta còn thu phục được ba mẹ của hắn luôn rồi, thậm chí còn đồng ý sau khi sinh đứa bé ra thì ly hôn cũng không sao, nhưng cái tên họ Lăng khốn kiếp này lại vẫn không muốn chịu trách nhiệm!

Này này, trên thế giới còn có cái tên đàn ông nào tra hơn cái tên họ Lăng này không? Có không, có không?

Sau khi Lạc Dương xử lý xong một loạt thủ tục và nói chuyện với bác sĩ xong xuôi thì nhanh chóng tới tìm Tô Tử Dương, có điều hình như Tô Tử Dương đang ngủ gật, trên mặt còn thủ sẵn một quyển tạp chí, cho nên y lập tức duỗi tay ra đẩy đẩy anh, ôn nhu nói, “Tử Dương, đến anh rồi, chúng ta đi kiểm tra thôi!”

Bất chợt có giọng nói vang lên khiến Tô Tử Dương hoảng sợ, anh vội vàng ném quyển tạp chí xuống, nhảy dựng lên lôi kéo Lạc Dương chạy ngược lại với chỗ ngoặt mà Lăng Triển Dực đang đứng.

“Này, Tử Dương, anh làm sao thế? Đừng chạy nhanh như vậy, bụng của anh... Ưm ――” Lạc Dương đang nói thì lại bị bàn tay Tô Tử Dương che lại, kéo trở về, cũng may hai người đã chạy đến cuối chỗ ngoặt, Tô Tử Dương mặc kệ thang máy, tiếp tục kéo Lạc Dương chạy xuống lầu dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.