Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Chương 28: Trách Móc, Tôi Hận Anh!



Lúc Tô Tử Dương nhận ra Lăng Triển Dực đang đứng cách cổng bệnh viện không xa thì đã chậm, chỉ kịp trừng to hai mắt làm ra vẻ kinh ngạc thì người đã bị Lăng Triển Dực kéo vào trong lòng.

Lần này Tô Tử Dương không giống như lúc trước, giãy dụa càng mãnh liệt hơn.

Lăng Triển Dực đành phải nắm chặt cánh tay, muốn tránh cái bụng của anh, còn phải trấn an tâm tình của anh, ít nhiều gì cũng có chút luống cuống tay chân, có điều nhìn mặt ngoài, hắn vẫn rất bình tĩnh.

“Tử Dương, anh thề, anh thật sự không có quan hệ gì với ả phụ nữ kia, em đừng lấy chuyện này ra để từ chối anh có được không?” Lăng Triển Dực cố hạ giọng, làm ra vẻ cưng chiều dịu dàng, có thể nói là dùng hết sức mình.

Tô Tử Dương ngừng giãy dụa, bất đắc dĩ buông tay: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Anh yêu ai thì yêu, muốn đính hôn cùng ai thì đính hôn, muốn có em bé thì có em bé, hai ta thật sự không thân đến vậy, anh không cần phải báo cáo từng chuyện với tôi, càng không cần phải giải thích. Hai ta chỉ là tình một đêm, xin ngài tha cho một mạng, bỏ qua cho một tên tầm thường này đi!”

“Anh thừa nhận thật sự lúc đầu chỉ là tình một đêm, nhưng bây giờ em đã có con của anh rồi, hai chúng ta có thể hẹn hò rồi kết hôn thử xem, không phải em luôn muốn có một tình yêu ổn định sao? Hơn nữa anh cũng đã nói với em rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm nếu như em mang thai, vì sao bây giờ em đã mang thai rồi nhưng lại không để cho anh chịu trách nhiệm? Cuối cùng em đang sợ cái gì?” Hai con ngươi Lăng Triển Dực nhíu lại, lộ ra vẻ mặt không vui.

Sức chịu đựng của hắn thật sự đã sắp tới giới hạn, nếu như không được nữa, hắn muốn thực hành chủ nghĩa bá đạo, trực tiếp buộc người mang về biệt thự Lăng gia nuôi nhốt!

“Tôi sợ... Tôi sợ chết không toàn thây! Tôi sợ một xác hai mạng!” Tô Tử Dương cũng không thèm đếm xỉa, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lăng Triển Dực nói, “Tôi sợ anh muốn chịu trách nhiệm chỉ vì hưng phấn nhất thời, tôi sợ anh sẽ khiến tôi và đứa bé bị thương! Cho dù anh không làm, anh có dám chắc người phụ nữ yêu anh kia sẽ không hại tôi với đứa bé không? Tôi nói thật cho anh biết! Đời trước của tôi chính là chết trong tay anh! Là anh mang tôi đến bệnh viện khuyên tôi phá thai! Là anh hại chết tôi cùng đứa bé trên bàn phẫu thuật! Tôi hận anh! Anh vốn không xứng làm ba của đứa bé! Càng không xứng có được sự tha thứ của tôi! Cả đời tôi ước gì có thể cách xa anh ra một chút! Vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại!”

Một âm vang mạnh mẽ mang theo yêu hận tình thù, tảng đá lớn đè ở trong lòng vẫn không hề giảm, ngược lại còn nặng nề hơn.

Cuối cùng thì sao? Hai đời cộng lại nhưng vẫn không có cảm tình sâu đậm gì đối với người này, chỉ là bản lĩnh trên giường rất lợi hại, hai người đều chơi đến thoải mái, nhưng tại sao vẫn cảm thấy khó chịu như vậy chứ?

A, nguyên nhân có lẽ là do mang thai, ngay cả bản thân cũng bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm giống phụ nữ rồi. Tô Tử Dương tự giễu cười một tiếng, đẩy Lăng Triển Dực đang trợn mắt há hốc mồm như hóa đá ra, cao ngạo ngửa đầu, nghiêng người đi qua trước mặt hắn, khinh thường nhìn hắn một cái!

Lăng Triển Dực ngơ ngác sững sờ tại chỗ, trong đầu không ngừng vang vọng lại lời nói vừa rồi của Tô Tử Dương, từng lần một, tràn ngập trong đầu hắn.

Tại sao lại như vậy?

Vậy mà anh lại có thể nhớ kỹ chuyện của đời trước?

Vì sao hắn lại không nhớ? Hoá ra hắn đã từng làm chuyện gì đó quá đáng với anh sao?

Cũng khó trách, anh tránh hắn như tránh ôn thần vậy...

Bối rối cùng phiền phức nhiều tháng được giải quyết dễ dàng, trong lòng lại càng thêm đau buồn.

Bỏ lòng ở khắp nơi, nhưng khi bắt đầu bước đi thì lại là con số âm, hắn làm sai quá nhiều, tựa như làm thế nào cũng không thể quay ngược...

Trong đầu loạn thành một đoàn, Lăng Triển Dực cố gắng thuyết phục chính mình, đây chỉ là cái cớ của Tô Tử Dương mà thôi! Lí do để từ chối! Sao anh có thể nhớ rõ chuyện đời trước chứ? Mọi người qua cầu Nại Hà đều phải uống canh Mạnh Bà, vốn sẽ không thể nhớ được mọi chuyện của kiếp trước! Anh chỉ muốn đẩy hắn ra thôi, anh chỉ muốn từ chối hắn, nên mới nói ra những lời gây tổn thương như thế! Ý muốn ban đầu của anh, có lẽ chính là như vậy?

Tô Tử Dương vừa bước được mấy bước thì lập tức cảm thấy bụng dưới hơi đau, anh nâng bụng dừng bước, cố dùng một tay duy trì cân bằng cơ thể, vô thức dựa lên thân xe của Lăng Triển Dực, hơi gập lưng xuống.

Nghe thấy tiếng vang, Lăng Triển Dực lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ miên man, thấy bộ dáng Tô Tử Dương ôm bụng đau đớn xoay người, lập tức giật nảy mình, hắn xông lên đỡ lấy Tô Tử Dương, vội vàng hỏi: “Tử Dương, em sao vậy?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.