Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Chương 3: Giúp Cậu Đi Tiểu



Tô Tử Dương bình tĩnh nhìn Lăng Triển Dực vài giây, sau đó đưa cái bát cho hắn: “Giúp tôi cầm chút đi.”

Khoé miệng Lăng Triển Dực giật một cái, rất muốn hất tay rời đi. Có điều nghĩ lại, cầm thì cứ cầm, tự mình nhìn kỹ anh, tránh tên nhóc này âm thầm giở trò gì mà hắn không biết, thế là liền đưa tay nhận lấy.

Tô Tử Dương rũ mắt, che đậy tính toán trong lòng, anh xốc áo thể thao lên, cởi quần xuống, để lộ cậu hai nhà mình, sau đó ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện một nụ cười sáng lạng, nói với Lăng Triển Dực: “Dực ~ Làm phiền anh giúp tôi lấy, nước tiểu,—- “

Lăng Triển Dực cũng không tức giận, hơi cúi người xuống để cái bát trong tay lại gần cậu hai của Tô Tử Dương, ánh mắt trong lúc lơ đãng lướt qua vòng eo để lộ dưới lớp áo thể thao bị anh xốc lên —- Làn da trắng nõn mịn màng, thật mê người giống như đêm đó —- Có điều đêm đó nơi này vẫn bằng phẳng không có chút thịt thừa nào, giờ phút này lại hơi nhô lên, tựa như bên trong thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé.

Nghĩ tới ngày đó lăn giường cùng Tô Tử Dương, hình ảnh anh sắc mặt đỏ ửng, thở hổn hển gọi mình là ‘Dực’, Lăng Triển Dực có chút thất thần.

Thẳng đến khi trên tay truyền đến cảm giác nóng ấm, Lăng Triển Dực đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu xem xét, thiếu chút nữa đã giội thẳng bát nước tiểu về phía Tô Tử Dương!

—- Cái tên nhóc này! Lại dám để nước tiểu dính tay mình!

—- Móa! Lấy chút nước tiểu để kiểm tra mang thai mà thôi, anh rót đầy nước tiểu như thế để làm gì!

Tô Tử Dương vội vàng đóng ‘vòi nước lại‘, một mặt xin lỗi nói: “A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Nhất thời không dừng được! Để tôi lấy khăn tay giúp anh!”

Lăng Triển Dực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của anh, âm thầm cắn răng. Chẳng lẽ cái tên nhóc này không phát hiện ra khóe miệng cùng lông mày cong cong trên khuôn mặt đã bán đứng anh rồi sao!

—- Anh chính là cố ý!

Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, đè nén lửa giận xuống, chịu đựng ghét bỏ bưng cái bát để lên trên bàn bác gái kia: “Qua bao lâu là có kết quả?”

“Rất nhanh.” Bác gái ho nhẹ một tiếng, xem hai người này vui đùa đủ rồi, bà nghiêm túc đeo khẩu trang lên, cầm cái bát, cầm que thử thai bắt đầu kiểm tra nước tiểu...

Không qua bao lâu, trên que thử thai xuất hiện hai vạch rõ ràng, bác gái đeo mắt kính thiếu chút nữa đã ngã nhào, bà kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Tử Dương, rất muốn hỏi một câu —- Anh thật sự là nữ giả nam sao? Thế nhưng lúc anh đi tiểu vừa rồi bà có nhìn thấy cậu hai nhà anh, không thể nào là nữ, thế nhưng... Kết quả này... Là tình huống gì vậy?!

“Thế nào?” Lăng Triển Dực nhíu nhíu mày, nhìn phản ứng này của bác gái, trong lòng hắn có dự cảm không lành, chẳng lẽ... Thật sư mang thai sao?!

Chuyện này sao có thể?!

“Là dương tính, cậu... Cậu ấy... Thật sự mang thai!” Bác gái nhìn chằm chằm hai vạch kia, cố sức mở miệng.

Tô Tử Dương vứt một ánh mắt đắc ý về phía Lăng Triển Dực, tựa như đang nói, xem đi, tôi không lừa gạt anh đúng không?

Trong đầu Lăng Triển Dực ầm một tiếng, hắn bực bội giựt giựt cà vạt, lẩm bẩm nói: “Không thể nào chứ? Có phương pháp kiểm tra nào đúng hơn không?”

“Có, thử máu, siêu âm đều chuẩn hơn thế này!” Bác gái vội đề nghị.

Nhất định là không chuẩn, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy đàn ông mang thai chứ?!

Lăng Triển Dực lôi kéo Tô Tử Dương đi đến phòng siêu âm: “Tiếp tục kiểm tra!”

“Này, phóng xạ khi siêu âm rất lớn, không tốt cho bé con...” Tô Tử Dương bị hắn túm đến mức đau tay, nhịn không được khinh bỉ nói, “Nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì thôi, tự tôi sẽ nuôi bé con...”

“Ngậm miệng!” Lăng Triển Dực quát anh im lặng, đẩy anh vào trong phòng siêu âm, lạnh lùng nói với bác sĩ, “Siêu âm cho cậu ta!”

Ra kết quả siêu âm, vẫn giống như kết quả khi kiểm tra nước tiểu, Tô Tử Dương đã mang thai ba tháng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.