Trái ngược với Chu Tiểu Niệm sóng lòng cuồn cuộn, đang nằm ngủ mà còn lăn qua lộn lại, thì Lâm Trí Ngữ tương đối bình tĩnh hơn nhiều, nhìn sau khi xù lông, cái ID Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm ngay lập tức biến mất khỏi kênh, anh không nhịn được mà cười khẽ, sức chiến đấu của bạn anti fan nhỏ bé này thật là kém.
Nhưng mà, không phải là một tên nhóc rất thú vị ư? Vì thế Lâm Trí Ngữ mang theo một chút thỏa mãn sau khi đùa giỡn con người ta, tắm rửa xong an tâm mà đi ngủ. Một đêm không mộng.
Hôm sau vì Chu Tiểu Niệm không có tiết buổi sáng, nên cậu ngủ thẳng đến hơn chín giờ mới dậy. Cho dù như vậy, phía dưới mắt cậu vẫn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt. Hết cách rồi, tối qua ngủ chẳng yên ổn chút nào.
Bò dậy rửa mặt, mặc áo ba lỗ nhỏ và quần đùi lớn của mình xong, Chu Tiểu Niệm liền mở máy tính lên mạng. Nhân tiện vuốt vuốt mũi, cậu băn khoăn vì sao mình lại bị nghẹt mũi nhỉ, chẳng nhẽ là bị cảm rồi. Nhớ lại tối qua lăn qua lộn lại, chắc là đắp chăn không kín.
Đại thần là cái đồ yêu tinh hại người! TAT
Chu Tiểu Niệm mang theo oán niệm ủy ủy khuất khuất lướt weibo, đồng thời ngồi nghe bản ghi âm của ca hội tối hôm qua.
Thùng thùng thùng ——
Ồ? Tối qua lúc đại thần hát có người gõ cửa nhà ảnh hả ta? Sao tối qua mình không nghe thấy nhỉ?
Thùng thùng thùng ——
Ồ? Còn gõ rất nhiều lần nữa! Tối qua thật sự là không nghiêm túc lắng nghe mà! Tối hôm qua phải kiểm điểm lại cái tên fan trung thành này mới được!
Thùng thùng thùng ——
Ủa sao vẫn còn tiếng gõ cửa luôn vậy? Hình như không phải là trong bản ghi âm! Hình như là có người đang gõ cửa phòng mình thật!
Chu Tiểu Niệm vội vàng ném tai nghe, chạy ra mở cửa. Khu ký túc xá nghiên cứu sinh vắng vẻ như thế này thì có ai tới gõ cửa chớ!
Cậu vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt thờ ơ trước sau như một của đàn anh, đành phải gãi gãi đầu: “Đàn anh, buổi sáng tốt lành!”
Lâm Trí Ngữ nhìn đầu tóc vốn đã loạn còn bị móng vuốt của em ấy gãi càng loạn hơn, áo ba lỗ ngủ đến mức dúm dó để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, hai điểm màu hồng nhạt còn như ẩn như hiện, mũi hồng hồng mắt thì hơi đỏ, bỗng nhiên nghĩ đến một bé động vật nhỏ mềm mại.
Anh mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi vì đã làm phiền em, em mới ngủ dậy hả?”
Chu Tiểu Niệm ý thức được việc mình mở cửa chậm chạp nên làm đàn anh hiểu lầm, vội nói: “Không ạ không ạ, em đang nghe cái kia nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.” Cậu tránh người qua một bên để đàn anh đi vào.
Kết quả trong lúc hấp tấp, dịch nhiều quá… thế là đụng luôn vào cái tủ bên cạnh! o(╯□╰)o
Chu Tiểu Niệm sờ sờ sau gáy, cảm thấy biểu hiện của mình vừa rồi trước mặt đàn anh đẹp trai mỹ lệ thiệt sự là kém cỏi không chịu nổi mà! Vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy mũi càng nghẹt hơn!
Đàn anh khẽ cười: “Anh quên mang chìa khóa, lại không gọi điện được cho bạn cùng phòng của mình, nên không về phòng được. Anh tới đưa mẫu đơn xin làm nghiên cứu sinh cho em, nhân tiện ở đây đợi một lát, được không?”
Chu Tiểu Niệm hồ đa hồ đồ nghĩ tiếng cười nhẹ của sư huynh thiệt là gợi cảm, cậu cảm thấy bệnh cảm của mình càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
“Đàn anh em đi rót nước cho anh! Anh cứ tùy ý ngồi đi ạ!
Lâm Trí Ngữ nhìn phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, mặc dù chăn chưa xếp, nhưng hiếm thấy mà không lộn xộn giống như những nam sinh sống một mình khác. Điểm ấn tượng liền up! Up!
Anh lơ đãng liếc nhìn màn hình máy tính, cậu đàn em này cũng chơi weibo hả ta? Anh tò mò tiến sát vào nhìn thử….
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm
Cho dù Lâm Trí Ngữ luôn luôn bình tĩnh thì giờ khắc này trong lòng cũng… có một vạn con thảo nê mã đang điên cuồng lao qua.
Hình như càng ngày càng thú vị nha!
Đợi tới lúc bạn cùng phòng của đàn anh về, Chu Tiểu Niệm tiễn đàn anh ra cửa, luôn cảm thấy nụ cười cuối cùng của sư huynh có hơi dọa người. Quả nhiên là khi bị cảm, mọi cảm xúc đều không bình thường lắm ha!
Chu Tiểu Niệm hồ đa hồ đồ điền xong mẫu đơn xin làm nghiên cứu sinh, buổi chiều đi học nhân tiện nộp cho thầy giáo. Ở bên ngoài vừa bị mặt trời chiếu vào, cậu cảm thấy đầu óc càng choáng váng hơn.
Đợi đến lúc Chu Tiểu Niệm phục hồi lại tinh thần, thì đã hoàn toàn bị cảm thật rồi, bài tập làm xong hết, cũng đã là mấy ngày sau.
Mùa hè mà bị cảm gì vậy trời! Thật sự là đau khổ vờ lờ mà!!
Đã mấy ngày rồi không lên weibo anti đại thần rồi, phải nhanh tới bù đắp thôi!
Ồ? Gần đây mình có làm gì đâu ta, sao mà có thêm nhiều fan thế nhỉ, còn có thêm mười mấy cái @. Hơn nữa tất cả @ đều là tiếng gào thét của đám bạn thân.
Đại Ninh Ninh vô công rồi nghề: @Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệmđồ đần kia! Mi là cái đồ phản bội! Còn không mau thành thật khai báo hả!
??
Trung đoàn trưởng trung đoàn cứu vớt vũ trụ: @Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm NiệmMau nói cho ta biết! Cái đồ nhị hóa như mi sao lại dụ dỗ được đại thần hả! Chẳng lẽ mi là bạn thân của đại thần thiệt hả! Sao lại giả bộ trong suốt ẩn núp trong đám chúng ta hả!
Đại thần???
Lỗ Lỗ ây dô: @Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm NiệmTa tin mi vô tội! Chắc là mi anti đại thần thành công mà thượng vị! Xin được ôm đùi! Xin hãy giới thiệu đại thần cho ta làm quen!
Anti đại thần? Thượng vị?
……..
Xem xong mấy cái @, Chu Tiểu Niệm vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Nếu chỉ riêng ca hội đêm đó thì động tĩnh cũng chưa tới nỗi lớn như vậy đâu! Nếu là sự kiện vào đêm ca hội, chắc đã lập tức lên án công khai mình rồi á!
Thật là kỳ lạ! Cái đám bạn thân ngu ngốc này…
Mặc dù rất buồn bực, nhưng Chu Tiểu Niệm cũng lười xem thử những fan mới tăng thêm kia, chắc là những fan trung thành của đại thần nghe tin mà kéo đến thôi!
Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt chính là! Lướt weibo của đại thần! Anti! Anti! Anti!
Cậu thuận lợi mở trang chủ của đại thần ra, vừa muốn nhìn cái weibo anh ấy mới post, lại phát hiện số người mà đại thần follow từ【101】đã biến thành【102】rồi.
QAQ đại thần lại dụ dỗ nhà nào nữa rồi! Ghen tị lắm đó!
Mở ra ——
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm
Cái quỷ gì vợi?!!!!!
Ra khỏi mục “Người mà người đó follow”, con trỏ chuột di chuyển đến trên tên của đại thần, cậu liền nhìn thấy cái phần follow lẫn nhau thật là vô cùng vô cùng nổi bật!