Ông Già Noel Cười Một Cái

Quyển 2 - Chương 5



Vị Phồn dùng tay ra sức chùi chùi môi mình, vài giọt máu rơi xuống trên giường.

Cậu kinh hãi quá độ hướng Thiệu Nhạc gào thét: “Anh rốt cục phát bệnh thần kinh gì!”

Đau đớn vẫn khiến Thiệu Nhạc không ngừng ho khan.

“Tôi không phải Ny Ny, anh làm ơn nhìn rõ chút đi. Lần trước đã vậy, lần này lại nữa. Anh có biết tôi phải tốn bao nhiêu thời gian để thuyết phục bản thân quên đi chuyện đó không hả? Là tự anh nói chúng ta là bạn bè, bây giờ anh lại làm việc thế này, bảo tôi làm sao xem anh như bạn bè!” Vị Phồn sắc mặt tái xanh.

“Tôi không có xem cậu thành Ny Ny.” Thiệu Nhạc hai tay ôm ngực, chậm rãi gằn từng tiếng một.

“Vừa nãy rõ ràng anh vừa hôn vừa hít tôi mà!” Vị Phồn rít lên với Thiệu Nhạc. “Có tin tôi lấy xe lăn phang anh một cái không, cho não anh chấn động trọng thương vô bệnh viện luôn.”

“Tôi biết cậu không phải Ny Ny.” Thiệu Nhạc lại lặp lại một lần nữa.

“Biết tôi không phải còn......”

“Bởi vì tôi muốn hôn cậu.” Thiệu Nhạc cắt ngang lời Vị Phồn, anh muốn nói cho Vị Phồn biết anh hiểu rõ bản thân đang làm gì.

“Muốn hôn tôi? Anh bệnh à! Tự nhiên khi không hôn tôi làm gì! Anh muốn hôn thì đi mà hôn Ny Ny, có can đảm hơn nữa thì giành lấy anh ấy từ tay Đại Hùng, đừng làm ba thứ nhảm nhí, tôi cũng không phải Ny Ny tính tình dễ chịu.” Vị Phồn nói.

“Tôi hôn cậu, là vì tôi thích cậu.” Thiệu Nhạc nói.

“Thích tôi?” Khi Vị Phồn nghe thấy những lời từ miệng Thiệu Nhạc thốt ra, cả người hơi sửng sốt.

“Một ly rượu sẽ không làm tôi say, hiện tại tôi rất tỉnh táo.” Thiệu Nhạc chậm rãi nói: “Cậu có biết vào lúc tôi về ở trong toilet nghĩ gì hay không?”

“Gì?” Vị Phồn không thần kinh hỏi.

“Tôi tưởng tượng tiến vào trong cơ thể học, hung hăng xông vào.” Thiệu Nhạc bình tĩnh thẳng thắng nói ra. “Không nghĩ tới, cậu khiến tôi phóng thích ngay lập tức.”

“Đồ tâm thần!” Nghe thấy ngôn từ trắng trợn của Thiệu Nhạc, sắc mặt Vị Phồn thoáng chốc trở nên trắng bệch, cả người không khống chế được thét lên. “Anh có bệnh à, cư nhiên nghĩ tới tôi DIY.”

“Tôi không thể khống chế chính mình. Tôi thích cậu.” Thiệu Nhạc nói. “Tôi muốn chạm vào cậu, tôi muốn hôn cậu, chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người cậu, tiếp xúc với độ ấm thân thể cậu, tôi liền không thể bình tĩnh được.”

Thích đối với Vị Phồn, là tích lũy từng ngày một. Giống như tích cát thành tháp, mỗi ngày nhìn thấy nụ cười của cậu, nhìn thấy cậu, tâm càng rung động nhiều hơn, từ từ, tích lũy từ từ, tình cảm của anh cứ vậy ngày càng sâu đậm đến mức cả anh cũng không khống chế được nữa.

Vị Phồn ngậm chặt miệng, mặt hết xanh rồi trắng, trắng lại hồng, khiếp sợ cùng không dám tin hai mắt nhìn đỉnh đầu của Thiệu Nhạc vẫn đang cúi đầu không nâng lên.

Đầu cậu không ngừng sắp xếp lại tin tức Thiệu Nhạc vừa truyền đạt.

Thiệu Nhạc vừa nãy ở trong toilet nghĩ tới cậu DIY!?

Kháo, Thiệu Nhạc làm gì mà nghĩ tới cậu DIY.

Thiệu Nhạc còn nói thích cậu.

Mẹ nó, cậu có chỗ nào có thể khiến Thiệu Nhạc thích chứ.

Lại nói Thiệu Nhạc không phải thích Ny Ny kiểu nhỏ nhắn yếu ớt sao? Cớ sao lại đột ngột chuyển hướng mục tiêu qua cậu chứ! Vị Phồn suy nghĩ muốn nát đầu vẫn không thể lý giải.

Thiệu Nhạc vốn đang cúi đầu từ từ ngẩng đầu dậy, Vị Phồn bắt gặp ánh mắt của Thiệu Nhạc, vẻ mặt Thiệu Nhạc đầy chân thật, cũng không tìm ra ý đồ đùa giỡn từ trong mắt anh.

Thiệu Nhạc tới nay cũng không phải người hay đùa giỡn, trước nay anh nói gì, thì nhất định là đó.

“Anh hẳn biết tôi thích không phải kiểu như anh.” Vị Phồn bị Thiệu Nhạc nhìn thế này, khẩn trương lên. Này rất kỳ quái, bị một người đàn ông mà cậu xem như bạn tốt tỏ tình.

“Nhưng tôi vẫn thích cậu.” Thiệu Nhạc lặp lại.

Vị Phồn lau môi mình, mày nhíu chặt lui về phía sau một bước.

Hơi bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ bị tập kích cùng phẫn nộ, cậu lại nghĩ tới chuyện vừa xảy ra.

Cậu tới giờ không ngờ tới Thiệu Nhạc hôn môi sẽ dịu dàng vậy, động tác từ tốn mà chuyên chú, khoang miệng thận trọng mơn trớn, không chút nào giống như biểu hiện của người có bề ngoài kiên cường như vậy.

Cách thức thổ lộ hết tình yêu không cần ngôn ngữ này, lại giống như muốn đánh động đến chỗ sâu nhất trong linh hồn, khiến người ta rung động.

Gương mặt Thiệu Nhạc vốn lạnh như băng không biểu tình cũng như tan ra, lộ ra nét mặt dịu dàng hiếm có, cùng ánh mắt anh giao nhau, trong ánh mắt đó ngoài bao hàm dục vọng, còn bao hàm cả tình cảm sâu sắc.

Nhưng Thiệu Nhạc không đạt được hồi đáp của mình lại giống như người lâm vào vũng lấy không biết làm sao, vẻ mặt biểu lộ kiên định rồi lại bàng hoàng bất lực.

Vị Phồn quay mặt đi, nổi lên cơn đau đầu.

Cậu tới giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải chuyện thế này, bị một người đàn ông mình căn bản sẽ không xem là đối tượng yêu mến. Thiệu Nhạc cùng vóc dáng thiếu niên mềm mại cậu thích hoàn toàn bất đồng, cậu nghĩ không ra nên làm gì giờ.

Cầm lấy chìa khóa cùng ví tiền trên bàn, Vị Phồn không muốn tiếp tục ở đây đối mặt với Thiệu Nhạc, phải rời khỏi căn phòng khiến người khác hít thở không thông này, xuống dưới lầu thôi.

Cậu tới cửa hàng tiện lợi đầu hẻm mua một gói thuốc lá, mấy chai bia, sau đó trở lại chiếc xe Đại Hùng cho cậu mượn ngồi vào ghế tài xế, ngẩn người nhìn xe hơi xe máy loạn đỗ loạn phóng nhan nhãn khắp hẻm.

Hút mấy điếu thuốc, uống mấy hớp bia, cậu từ kính chiếu hậu nhìn thấy mình vừa tỉnh ngủ chưa đánh răng rửa mặt, đầu tóc rối xù nhếch nhách tới mình còn không chịu được.

Thiệu Nhạc đối mặt với mình thế này cư nhiên lại có kích thích!?

Trời ạ, mắt Thiệu Nhạc có phải có vấn đề không vậy.

Lại hút thêm mấy điếu. Cố gắng khôi phục tâm tình của bản thân, nhịn không được nhớ tới ánh mắt thâm tình cùng nét mặt của Thiệu Nhạc. Còn có nụ hôn sâu đầy dịu dàng thận trọng của Thiệu Nhạc nữa.

Vị Phồn hai mắt mất tiêu cự nhìn phía trước, bất ngờ tỏ tình, khiến cậu sốc lắm.

Cậu vuốt môi dưới bị Thiệu Nhạc cắn rách của mình, trong đầu không ngừng hồi tưởng cảnh khi hai người hôn môi vừa rồi.

Cả mặt Vị Phồn cháy đỏ, cậu nằm úp sấp lên vô lăng, không rõ vì sao lại có cảm giác tim đập nhanh hơn.

Thiệu Nhạc hôn cậu...... Quyến luyến môi cậu...... Thật sự hôn cậu......

Đồng hồ báo thức cũ kỷ rẻ tiền treo trên tường vang lên tíc tắc, tuy rằng bên ngoài là ban ngày, nhưng trong căn phòng nhỏ kéo bức rèm lại cảm giác lại như đêm tối.

Từ giữa khe hở của bức rèm tia sáng xuyên qua thưa thớt chiếu lên giường, một chút ánh nắng ấm áp kia sưởi ấm không khí quanh quẽ khắp phòng, cũng không sưởi ấm được trái tim lạnh giá của Thiệu Nhạc.

Vị Phồn đi rồi, anh không biết Vị Phồn đi đâu cả.

Chân anh đuổi không kịp Vị Phồn, chỉ có thể để mặc Vị Phồn biết mất trước mặt anh.

Anh tới giờ không hề định đối xử với Vị Phồn như vậy, cậu là người anh thích, thích người đàn ông nói chuyện thẳng thẳng thừng thừng không ưa chải chuốt, nhưng tâm địa lại cực kỳ mềm mại này.

Nếu không phải vì sự xuất hiện của Tiểu Mễ, nếu không phải không muốn Vị Phồn rời khỏi anh, anh sẽ không lỗ mãng như vậy, dám đối Vị Phồn làm việc thế này.

Từ quá khứ Thiệu Nhạc biết rằng, ngay cả khi xem đó là tình yêu của mình, không nói ra, cố gắng giữ lại, vẫn sẽ có khả năng mất đi.

Năm xưa chẳng mấy chốc đã yêu Ny Ny vẫn là thân con trai, vì hai người đều là đồng tính, sợ rằng sau khi thổ lộ tâm ý với Ny Ny, Ny Ny sẽ thấy anh ghê tởm cắt đứt với anh, nên vẫn che giấu tình cảm của bản thân. Mãi đến sau này Ny Ny đi phẫu thuật, quen biết Đại Hùng, cùng Đại Hùng kết hôn, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, anh không kịp ngăn cản, chỉ có thể tiếp tục kiềm nén tâm tình của mình, ở sau lưng thầm yêu Ny Ny.

Giờ đây, là Vị Phồn giúp anh quen đi mối tình đầu cay đắng, giải thoát khỏi hồi ức đã qua.

Anh nếu đã xác định rõ mình yêu Vị Phồn, lại biết Vị Phồn đồng tính, thì tuyệt đối không có khả năng chắp tay tặng Vị Phồn cho Tiểu Mễ.

Anh đã mất đi nhiều thứ, nhưng những thứ đó đều không đáng gì, chỉ có Vị Phồn, chỉ có Vị Phồn anh không thể vuột mất.

Vị Phồn đã là động lực giúp mình kiên trì tiếp tục tiến lên, nếu Vị Phồn cũng giống như Ny Ny rời khỏi mình, Thiệu Nhạc không thể tưởng tượng được ngày tháng sau này phải trôi qua thế nào.

Anh thật sự rất thích người này, hơn nữa mấy tháng qua, cảm giác đối với người này ngày qua ngày không ngừng sâu đậm thêm.

Anh không cách nào chịu đựng được Vị Phồn bị người ngoài chạm vào.

Nếu Vị Phồn ôm người khác, đối người đó ân cần hỏi han, hết lòng quan tâm, đối xử dịu dàng với đối phương, thậm chí cùng đối phương nhĩ tấn tư ma (hình dung tình cảnh thân mật với nhau). Anh thực sẽ điên cuồng sụp đổ mất thôi.

Đồng hồ báo thức cũ kỷ trên tường vang lên tíc tắc, kim đồng hồ chỉ hai giờ, cũng sắp đến giờ trị liệu.

Thiệu Nhạc mong mỏi Vị Phồn sẽ trở về, nhưng mặc kệ thời gian trôi qua từng phút từng phút, vẫn không thấy bóng dáng Vị Phồn.

Vì thế anh vẫn chờ, vẫn chờ, dùng hết tất cả kiên nhẫn của bản thân, kiềm chế cảm xúc lo lắng hỗn loạn trong lòng, lẳng lặng chờ đợi trong căn phòng nhỏ, chờ đợi Vị Phồn quay về.

Anh biết bản thân có lẽ chỉ có không tới một phần trăm cơ hội, để Vị Phồn hiểu rõ ý nghĩ của mình, nhìn thẳng vào tình cảm của anh. Nhưng dù chỉ có một phần trăm cơ hội, dù phần thắng của Tiểu Mễ người Vị Phồn từng yêu so với anh cao hơn ngàn lần vạn lần, nhưng anh vẫn quyết định được ăn cả ngã về không.

Anh yêu Vị Phồn, dù bị cự tuyệt, cũng muốn để Vị Phồn biết, ở trong lòng anh, cậu chiếm bao nhiêu địa vị trong lòng anh.

Anh không thể không có Vị Phồn, không thể không có cậu.

Nhưng tới giờ, Vị Phồn vẫn chưa quay về. Họ đã lỡ giờ trị liệu hai giờ rưỡi, cũng không kịp buổi tối tới quán Ny Ny làm.

Năm giờ sáng, Vị Phồn lái xe tới trong hẻm nhỏ trước cổng chính, sau khi tìm được vị trí đỗ xe tốt, đờ đẫn ngồi ở ghế tài xế không có xuống xe.

Ngày hôm qua không muốn đối mặt với Thiệu Nhạc, nên cả ngày lái xe chạy vòng vòng ngoài đường.

Nhưng lúc ở ngoài lại luôn nghĩ tới Thiệu Nhạc một mình ở nhà, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn phải sao bây giờ? Hơn nữa không ai mua gì cho Thiệu Nhạc ăn, tủ lạnh trống trơn, bên trong không có gì cả, Thiệu Nhạc đi lại không tiện không cách nào xuống lầu, có thể đói bụng không......

Vị Phồn càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân kỳ quái, rõ ràng bị làm vậy hẳn phải giận cùng cực mới đúng, cớ sao cậu lại lo nghĩ mình không ở bên cạnh Thiệu Nhạc, Thiệu Nhạc không biết sẽ thế nào nữa.

Kỳ thật mình lửa giận đầy mình nhưng lái xe giờ đầu tiên thì đã tiêu tan, giờ thứ ba cảm thấy Thiệu Nhạc ở nhà một mình sợ sẽ gặp nguy hiểm, giờ thứ năm vì phát giác nhà không còn lương thực mà lo lắng Thiệu Nhạc sẽ đói bụng, giờ thứ bảy thậm chí phiền não xuống tay với Thiệu Nhạc quá nặng, nhỡ đâu Thiệu Nhạc bị nội thương hộc máu thật thì làm sao đây.

Lượn lờ bên ngoài càng lâu, Vị Phồn lại càng sốt ruột. Chẳng lẽ thật do sống chúng lâu ngày bồi đắp nên tình cảm, nên dù bị đối xử như thế, cậu cũng không cách nào trách cứ nặng Thiệu Nhạc?

Úp sấp trên vô lăng hồi lâu, đầu Vị Phồn vì không ngừng đề ra nghi vấn, lại tìm không được đáp án, mà đau nhức không thôi.

Năm giờ sáng cậu về tới cổng nhà, vẫn ở trên xe không ngừng suy nghĩ mọi chuyện.

Cứ vậy lề mề tới hơn một giờ trưa, nhớ tới mình hôm qua vì phát giận không chở Thiệu Nhạc đi trị liệu cùng đi làm, chậm trễ chính sự của Thiệu Nhạc, lúc này mới thống khổ rên rĩ một tiếng, rút chìa khóa xe ra, rời khỏi ghế cậu đã ngồi tới mông tê rần.

Vị Phồn vào cửa hàng tiện lợi mua mấy ổ bánh mì, rồi quay về cổng khu nhà trọ, nhìn thấy từng bậc từng bậc cầu thang, chậm rãi hiện lên.

Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu vẫn có trách nhiệm chăm sóc Thiệu Nhạc.

Huống hồ bất quá là bị hôn, bị sờ mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát cho lắm.

Đứng ở cửa miễn cưỡng cười hai tiếng, hy vọng có thể nâng cao sĩ khí, nhưng đầu cậu vẫn thủy chung cúi xuống.

Vị Phồn lẳng lặng cắm chìa khóa vào mở cửa ra, rồi chậm chạp tiến vào.

Khi cậu vào cửa, phát giác Thiệu Nhạc đang ngồi bên cửa sổ, cậu ngẩng đầu, vừa vặn đối diện tầm mắt của Thiệu Nhạc.

Thiệu Nhạc nhìn thẳng vào cậu, tình cảm trong mắt không che giấu chút nào, tự nhiên biểu lộ ra.

Vị Phồn không biết tại sao nhìn thấy vẻ mặt này của Thiệu Nhạc, trong đầu liền căng thẳng, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.

Từ trong túi ni lông lấy ra một ổ bánh mì, vừa nhấc tay, ném tới ngay mặt Thiệu Nhạc.

“Ăn.” Vị Phồn nói.

Bánh mì đập vào mặt, rơi xuống giữa đầu gối, Thiệu Nhạc im lặng cầm lấy mở bao ni lông ra, cắn mấy miếng.

“Lát nữa có đi trị liệu không?” Thiệu Nhạc ăn bánh mì, thấp giọng hỏi.

“Không thế thì sao?” Vị Phồn tâm tình cáu kỉnh không vui táp lại.

Vị Phồn cởi giày đi tới trước giường, mở tủ ra đông tìm tây kiếm một vĩ thuốc trị đau đầu, sau lại ngồi về vị trí của mình khui một lon bia, bốc hai viên thuốc, cùng bia uống vào bụng.

“Tôi vẫn luôn chờ cậu.” Thiệu Nhạc lộ ra vẻ mặt an tâm. Anh vốn đang lo lắng Vị Phồn sau khi bỏ đi sẽ không về nữa, may mắn Vị Phồn vẫn quay về.

Vị Phồn vốn định mở miệng gào to một hai câu với Thiệu Nhạc, nói mình vẫn chưa quên chuyện xảy ra lúc trước, muốn mặt anh trước khoan tỏ vẻ cao hứng vậy.

Nhưng, tiếng chuông điện thoại không thức thời vào ngay lúc này vang lên in ỏi, quấy rối dự tính của Vị Phồn.

“Tiểu Mễ đã gọi kiếm cậu rất nhiều lần, tôi nói cậu đi vắng rồi.” Thiệu Nhạc mở miệng trước.

Nhìn dãy số điện thoại hiển thị, thật đúng là Tiểu Mễ, Vị Phồn hiện tại không có tâm tình để buồn bực chuyện của Tiểu Mễ, vì thế một tay rút dây cáp điện thoại, tiếng chuông cũng nháy mắt im bặt.

“Cậu ấy là gọi tới hỏi cậu chuyện tái hợp, cậu sẽ đồng ý chứ?” Tiếng chuông vừa ngừng, Thiệu Nhạc liền hỏi một cậu.

“Đó là chuyện của tôi.” Vị Phồn trả lời.

“Tôi muốn biết.” Thiệu Nhạc nói.

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết!” Vị Phồn hừ một tiếng.

“Xin cậu nói cho tôi biết.” Thiệu Nhạc không từ bỏ tiếp tục yêu cầu.

Vị Phồn liếc mắt nhìn Thiệu Nhạc, sau đó trầm mặc một hồi lâu, mới nói:

“Tôi không cách nào cùng Tiểu Mễ bên nhau, hiện tại tôi chỉ đối xử với cậu ấy như em trai. Nhưng quan hệ giữa tôi cùng cậu ấy, cùng chuyện giữa tôi và anh không liên can gì nhau, đây là hai chuyện. Cho dù tôi không đồng ý, tôi cùng anh cũng...... cũng không có khả năng là thế kia......”

“Tôi biết.” Thiệu Nhạc gật đầu. “Cậu cũng sẽ không thích tôi.” Nhưng nghe thấy Vị Phồn sẽ từ chối Tiểu Mễ, Thiệu Nhạc thần kinh vốn đang căng thẳng cũng hơi thả lỏng, vẻ mặt cũng có vẻ thoải mái hơn nhiều.

“Tôi vẫn đối xử với anh như anh em. Thậm chí cùng anh mặc chung cái quần, ăn cùng cái chén cũng chẳng thành vấn đề, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận......” Vị Phồn càng nói càng kích động, lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua. “Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận anh hôn tôi sờ tôi như thế, còn nói thích tôi gì đó nữa!”

“Tôi không cách nào khống chế bản thân.” Thiệu Nhạc cầm ăn nửa ổ bánh mì còn dư.

Tuy rằng cảm nhận câu nói không thể chấp nhận của Vị Phồn khiến ngực anh ẩn ẩn đau nhói, nhưng Thiệu Nhạc vẫn muốn thẳng thắng bày tỏ ý nghĩ trong lòng mình.

Chỉ có lúc này, chỉ có lần này anh không thể giấu diếm cảm giác trong lòng mình, giả vờ như mình không hề quan tâm, tựa như lúc nghe tin Ny Ny cùng Đại Hùng kết hôn, còn dối trá che dấu bi thương cùng mất mát của bản thân, tâm khẩu bất nhất nói ra lời chúc phúc.

“Tôi không muốn mất cậu.” Thiệu Nhạc dùng ngôn từ thẳng thắng không hề lập lờ, nói ra ý nghĩ trong lòng mình. “Tôi muốn giữ cậu lại.” Ở lại bên cạnh tôi.

Trong nhất thời, Vị Phồn cứng họng.

Vị Phồn không biết nên phản ứng lại lời nói của Thiệu Nhạc thế nào, chỉ cảm giác lời này nghe vào tai đúng là rất tự nhiên, từng câu từng chữ, giống như đem cái dùi, hung hăng phan vào tâm khảm cậu.

Dưới tình hình này, bảo Vị Phồn nên làm sao đây chứ.

Cậu có thể đứng lên ngay, bỏ mặc sống chết của Thiệu Nhạc, rời khỏi căn phòng chật hẹp chen chúc nhau này, quay lại cuộc sống trước đây khi không có Thiệu Nhạc.

Nhưng nhiều lần muốn từ trên giường ngồi dậy bỏ đi, lại thế nào cũng không làm được.

Cùng Thiệu Nhạc sống chung đã lâu, có cảm tình, Vị Phồn không thể chịu nỗi việc cùng anh phân rõ giới tuyến, rời khỏi người đã cùng mình kết bạn thời gian dài.

Vất vả biết bao mới có thể khi ngủ không còn thấy lạnh, vất vả biết bao tìm được một người sẽ giúp cậu đắp chăn, nếu muốn cậu lại một mình đối mặt với vách tưởng độc thoại, vậy có thể cậu sẽ tịch mịch cô đơn đến chịu không thấu.

“Vị Phồn.” Thiệu Nhạc gọi tên cậu.

Rõ ràng là hai chữ bình thường đến thế, rõ ràng là mình đã sớm nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng lại khiến ngực cậu căng thẳng, khẽ run.

“Không được, tôi không cách nào vượt qua chướng ngại tâm lý được!” Nghĩ tới Thiệu Nhạc lại muốn nói thích mình, nói muốn cậu đủ loại gì đó, Vị Phồn khẩn trương hét lên: “Anh cùng tôi...... Vậy rất kỳ quái......”

Cậu chưa từng thử qua gối ôm lớn tới vậy, cũng chẳng muốn trải nghiệm. Thiệu Nhạc cùng loại hình cậu yêu thích quả thật chênh lệch quá nhiều, cậu không cách nào ép bản thân chập nhận được.

“Nghe tôi nói hết trước đã, đừng nóng vội từ chối.” Thiệu Nhạc biết mình không thể quá mức nóng vội, anh phải cho Vị Phồn ít thời gian để thích ứng.

“Anh muốn thế nào.” Nghe thấy Thiệu Nhạc nói vậy, Vị Phồn lại khẩn trương hơn.

“Nếu chúng ta bắt đầu lại lần nữa từ bạn bè, cậu có thể chấp nhận chứ?” Thiệu Nhạc hỏi.

“Bạn bè?” Vị Phồn ngẩn ngơ.

Khuôn mặt đầy nam tính kiên cường kiên nghị của Thiệu Nhạc, vốn hẳn phải khiến người khác vừa nhìn đã sợ, nhưng bây giờ Vị Phồn nhìn vào mắt, lại cảm giác bất đồng rõ rệt.

Một mảnh thâm tình mang theo ngây ngô, từ đáy mắt Thiệu Nhạc thoáng lóe lên rồi chợt tắt.

Đó là Thiệu Nhạc tuyệt đối không cho phép bản thân nhu nhược dễ dàng bị người khác nhìn thấu, mà nay lại vô ý để lộ trước mặt Vị Phồn.

Vị Phồn cảm giác tim mình như thoáng đập mãnh liệt, vào khoảnh khắc bị Thiệu Nhạc nhìn chằm chằm.

Cậu đè ngực khôi phục nhịp thở, Thiệu Nhạc đang chờ câu trả lời của cậu.

Chấp nhận, họ bắt đầu từ bạn bè; nếu không chấp nhận, có phải từ giờ phút này, mỗi người một ngả hay không?

Cậu không muốn mất Thiệu Nhạc người bạn này, cũng tựa như Thiệu Nhạc không muốn mất cậu vậy.

Nhưng còn sau bạn bè, sẽ diễn biến thành thế nào đây? Mà chính điều này, khiến cậu chần chừ không thể đưa ra quyết định.

Ngày đầu tiên Vị Phồn lao ra ngoài, không chở Thiệu Nhạc đi làm trị liệu, ngày hôm sau Vị Phồn quay về, vốn có ý chở Thiệu Nhạc đi bệnh viện, nhưng tình huống mờ ám không rõ này, hai người nói một câu thì trầm mặc ba phút, đợi đến lúc Vị Phồn khẳng định bản thân sẽ ở lại tiếp tục chăm sóc Thiệu Nhạc, thì đã trễ quá rồi, vì thế hôm nay họ cũng không tới bệnh viện.

Ngày thứ ba, Vị Phồn lại chở Thiệu Nhạc tới bệnh viện, nhưng chỉ đưa tới ngoài phòng trị liệu thì về, cậu không ở lại xem tiến triển của Thiệu Nhạc, càng không muốn ở lại chờ Thiệu Nhạc, sau khi vứt Thiệu Nhạc lại, một mình về nhà làm chuyện riêng, đợi tới lúc gần hết thời gian trị liệu, mới lái xe tới bệnh viện đón Thiệu Nhạc.

Mà sau khi tới quán bar của Ny Ny, vẫn tiếp tục rập khuôn như cũ, cậu không cách nào ở cạnh Thiệu Nhạc thời gian dài, chỉ cần đối diện với đôi mắt của Thiệu Nhạc, bản thân cậu khó mà bảo trì bình tĩnh

Buổi tối, vào khoảng thời gian Thiệu Nhạc ở quán bar làm việc, cậu về tới nhà lôi ra bản vẽ bắt đầu vẽ nguệch ngoạc, không biết mình vẽ gì, không biết căn cân bất đối, cự nhiên lại nhớ tới hôm trước lúc mình chán nản vẽ không được, Thiệu Nhạc nói lời an ủi.

“Cậu có thể vẽ lại mà.” Thiệu Nhạc từng nói vầy. “Tôi vẫn cho rằng cậu là một họa sĩ xuất sắc. Tôi rất thích bức tranh của cậu, màu sắc cùng kết cấu thoạt nhìn rất thoải mái, cậu có thiên phú, định sẵn phải ăn bát cơm này rồi.”

Nhớ tới lời khen ngợi của Thiệu Nhạc dành cho cậu, cùng cảm giác chân thành xuất phát ra từ nội tâm, Vị Phồn nghĩ nghĩ, hai má không biết sao lại tự nhiên nóng lên.

“...... Sao lại thế, sao lại thế chứ!” Phát hiện bản thân cư nhiên chỉ vì hồi tưởng lời Thiệu Nhạc từng nói mà vui sướng không ngớt, Vị Phồn king ngạc ném bản vẽ đã vẽ được nửa qua một bên, ôm đầu không ngừng bứt tóc.

“Quỷ yêu gì thế này, mình sao vẫn nghĩ tới anh ta.”

Sau khi phát tiết xong, nghiêng đầu nhìn thấy bản vẽ đã bị ném đi thật xa, lẳng lặng nhìn chằm chằm nó mấy phút, cậu lại vươn tay kéo nó về tiếp tục vẽ.

Ngòi bút dừng trên trang giấy vẽ trắng thuần có phần thô ráp, lúc ngòi bút di chuyển nhanh phát ra âm hưởng sột soạt tuyệt vời.

Dừng bút, Vị Phồn ngưng mắt nhìn tác phẩm duy nhất hoàn thành trong nửa năm qua, si ngốc vuốt ve sườn mặt của nhân vật, trong nhất thời còn không dám tin tưởng xúc giác nhạy bén của ngòi bút biến mất đã lâu, lại có thể dễ dàng quay lại như vậy.

Càng khiến cậu ngạc nhiên hơn chính là, thứ cậu vẽ trên bản vẽ, lại là sườn mặt của thứ trước đây cậu đã thử nhiều lần, đều không phác thảo thành công – sườn mặt của Thiệu Nhạc.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Vị Phồn đang tập trung suy nghĩ bị giật mình, bút chì cùng bản vẽ đều bị rớt xuống giường.

Điện thoại sao lại reo, cậu nhớ rõ mình đã rút dây cáp ra rồi mà, hay là Thiệu Nhạc cắm trở lại?

“Alo?” Bắt điện thoại, Vị Phồn lên tiếng hỏi.

“Hai người cãi nhau sao?” Đầu bên kia của điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng hỏi han của Ny Ny.

“Sao lại hỏi vậy?” Vị Phồn nói.

“Chị thấy cậu ấy hai ngày nay không tới làm, hôm nay mới tới lại có vẻ rầu rĩ không vui. Em a, có phải bắt nạt cậu ấy hay không!” Ny Ny nói.

“Không phải em!” Vị Phồn tùy tiện nói.

“Nếu thật sự cãi nhau, nghe lời chị, nhanh chóng làm lành. Hai người vốn như hình với bóng, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu ấy ở đây, thấy thế nào cũng không quen. Hơn nữa dáng vẻ tức giận của cậu ấy lúc này, đến cả những người khác cũng không dám tiếp cận.” Ny Ny thở dài nói.

“Ờ.” Vị Phồn qua loa trả lời.

“Không cần có lệ với chị.” Ny Ny ở đầu bên kia hiển nhiên nghe ra cậu chẳng mấy có ý cùng Thiệu Nhạc làm lành.

“Được rồi được rồi, em sẽ cố gắng hết sức, được chưa!” Vị Phồn lúc này cũng chẳng có tâm tình nói chuyện, cứ vậy gác điện thoại.

Lúc sau, cậu một thân một mình ở trong căn phòng nhỏ trống rỗng không biết phải làm gì, vì thế ôm gối ngã xuống giường, ngẩn người nhìn chằm chằm chân bàn trà.

Vì sao cứ cảm thấy dường như thời gian trôi qua thật sự quá chậm, mãi vẫn chưa tới sáu giờ, chờ tới nỗi cậu lăn qua lộn lại than thở tận mấy mươi lần.

Tiếp đó thật vật vã rốt cục chịu đựng tới buổi sáng, Vị Phồn lập tức lái xe tới quán bar chở Thiệu Nhạc.

Vào lúc đậu xe bên ngoài đợi Thiệu Nhạc, Vị Phồn lại gặp Tiểu Mễ, Tiểu Mễ xu hướng tiến về phía anh mỉm cười, nhướn người qua cửa sổ ngọt ngào bắn về phía anh:

“Vị Phồn, anh suy nghĩ xong chưa a?”

Vị Phồn dừng lại, chẳng muốn vòng vo, vì thế thành thật đáp. “Tạm thời tôi không muốn qua lại với bất kỳ ai.”

Tiểu Mễ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh, sau cúi đầu nghĩ nghĩ, lại mỉm cười nói: “Vậy em cho anh thêm ít thời gian để suy nghĩ lại, anh không cần phải trả lời em nhanh vậy đâu.”

“Bất luận cậu hỏi bao nhiêu lần, đáp án đều giống nhau.” Gần đây anh vì chuyện của Thiệu Nhạc, đã phiền đến một cái đầu hai cái đại rồi, thật sự không dư thừa tinh lực chú ý tới Tiểu Mễ không lớn không nhỏ tính tình trẻ con này.

Huống hồ anh thật sự không yêu Tiểu Mễ, không yêu cậu, nếu anh đã nói không nên lời quay lại với cậu, thì anh cũng không muốn lãng phí thời gian của Tiểu Mễ, càng cảm thấy Tiểu Mễ hẳn nên đi tìm một người thích hợp với cậu hơn anh, chứ không nên vì mình là mối tình đầu của cậu, thì cảm giác không phải anh không được.

Sau khi mọi người về gần hết, xe lăn của Thiệu Nhạc từ bên trong đi ra, Vị Phồn vừa nhìn thấy Thiệu Nhạc tới đây, liền nói với Tiểu Mễ: “Chúng tôi phải về rồi, cậu đi trước đi!”

“Nhưng em còn muốn nói chuyện với anh, không thì, anh chở em về đi! Được không?” Tiểu Mễ không bỏ cuộc nói.

“Cậu làm gì có Audi không chạy, lại muốn ngồi chiếc xe ọp ẹp này. Tự mình chạy xe về đi!” Vị Phồn xuống xe.

Anh sờ sờ đầu Tiểu Mễ, sau đó nhẹ nhàng kéo cậu từ cửa sổ ra, sau nâng Thiệu Nhạc ngồi vào xe, lại nhanh chóng gập xe lăn của Thiệu Nhạc để vào trong cốp xe.

“Vị Phồn......” Tiểu Mễ nhìn thấy bạn trai cũ động tác cẩn thận từng li từng tí nâng đỡ người khác, trong lòng hơi khó chịu.

“Hử?” Cất xe lăn xong, Vị Phồn đóng cốp xe lại, liếc nhìn Tiểu Mễ.

“Anh ta so với em quan trọng hơn sao?” Tiểu Mễ nói.

“Ai?” Vị Phồn không hiểu Tiểu Mễ đang hỏi gì nữa.

“Anh ta!” Tiểu Mễ chỉ vào Thiệu Nhạc người đang ngồi ghế cạnh ghế tài xế.

Vị Phồn sững sờ, sau lại phì cười. “Bớt vớ vẩn, hỏi ba thứ gì đâu không.”

“Anh là vì anh ta, nên mới không bồi em phải không?” Tiểu Mễ trong mắt ẩn sương, còn có không cam lòng.

“Đừng suy nghĩ lung tung.” Vị Phồn nói.

Tiểu Mễ mím môi, cúi đầu nói: “Vậy em vẫn có thể gọi điện cho anh chứ? Anh có thể tiếp điện thoại của em không?”

Vị Phồn không trả lời.

“Chiều mai em sẽ gọi cho anh.” Tiểu Mễ nói.

“Chiều mai tôi phải đưa A Nhạc đi bệnh viện.” Vị Phồn trả lời.

Nghe thấy trong giọng nói của Vị Phồn ý cự tuyệt, Tiểu Mễ thất vọng xoay người bỏ đi. Cậu đá những viên đá nhỏ trên đường, một đường cúi đầu, bóng dáng có vẻ vô cùng cô đơn.

Vị Phồn quay lại xe, chở Thiệu Nhạc về nhà. Dọc theo đường đi cậu cũng không nói chuyện với Thiệu Nhạc, trên thực tế từ sau ngày xảy ra chuyện đó, họ cũng rất ít khi nói chuyện với nhau.

Sau khi quay về phòng, Vị Phồn đem bản vẽ cùng bút chì ném lên bàn, thay đồ ngủ xong đá văng chăn, ngay cả một tiếng ngủ ngon cũng không muốn nói, lại dùng chăn bọc kín mình, đối mặt vách tường ngủ.

Thiệu Nhạc từ trong toilet đi ra, nghe tiếng xả nước làm Vị Phồn nhớ tới vẫn chưa trang bị tay vịn.

Cậu quyết định ngày mai thức dậy phải đi tìm bà chủ cho thuê phòng nói chuyện trước đã, tường của phòng cho thuê không thể tùy tiện khoan đóng đồ đạc, nếu giả như bà chủ cho thuê phòng không cho họ trang bị tay vịn, Vị Phồn sẽ cân nhắc xem có nên đổi chỗ ở khác không.

Có lẽ vẫn nên tìm một cao ốc có thang máy, vậy cũng tiện lợi cho Thiệu Nhạc tự mình hoạt động, không cần phải dựa vào cậu cõng đi, mình muốn đi đâu cũng được.

Gần đi vào giấc ngủ, Vị Phồn mơ mơ màng màng suy nghĩ.

Nhưng sau cậu lại phát giác, cớ sao làm bất kỳ chuyện gì cậu cũng đều suy nghĩ sao cho Thiệu Nhạc thuận tiện, cậu rõ ràng có thể bỏ mặc Thiệu Nhạc mới đúng......

Nhịn không được, Vị Phồn thở dài một hơi.

Cậu thật sự càng ngày càng không rõ bản thân rốt cục đang làm gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.