Ông Già Noel Cười Một Cái

Quyển 2 - Chương 6



Luân Đôn, nước Anh.

Trong dinh thự tư nhân của Thiệu gia nội thành Luận Đôn, lão quản gia sau khi phát xong phim quá trình trị liệu của Thiệu Nhạc, cung kính cất vào túi hồ sơ, đưa cho Lục Kì nữ chủ nhân của Thiệu gia đang ngồi trên ghế sô pha.

“Bà chủ, lão đã liên lạc trực tiếp Quách viện trượng, Quách viện trưởng nói tình trạng bình phục của cậu chủ cực kỳ tốt, chỉ cần qua nửa năm nữa, tuyệt đối có thể đi lại bình thường giống như trước.” Quản gia vui mừng nói: “Nếu có thể như vậy thì cũng không uổng công ngài đã vất vả sắp đặt, làm cậu chủ thật sự tin tưởng, kích thích cậu thoát khỏi bóng ma trước đây để tiến về phía trước. Lão gia ở trên trời có linh thiên biết được, cũng sẽ cảm thấy an ủi.”

“Ngoại trừ Quách viện trưởng, còn có ai biết chuyện này không?” Lục Kì lật lật tài liệu gửi từ bưu điện Đài Loan qua Anh.

“Lão nghe theo phân phó của ngài, lén lấy danh nghĩa của lão nhờ Quách viện trưởng nể mặt lão gia quá cố quan tâm nhiều hơn, chuyện khác thì hoàn toàn không lộ.” Quản gia nói.

“Vậy được rồi.” Lục Kì nhìn tài liệu cùng vài tấm ảnh chụp, nói: “Tôi muốn cậu ta tự mình đứng lên, không được phép dựa dẫm bất kỳ ai. Nếu cậu ta ngay cả điều này cũng không làm được, vậy không xứng làm con của lão gia rồi.”

“Bà chủ,” Quản gia cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vì thế đề cập với Lục Kì: “Nếu cậu chủ đã thoát khỏi bóng ma trước đây, có thể tự chăm sóc bản thân, ngài nên cân nhắc đón cậu chủ về chứ?”

Cậu chủ nhà lão lưu lạc bên ngoài đã gần hơn nửa năm, chăm sóc cậu từ nhỏ tới lớn, quản gia nói sao cũng không cách nào an tâm. Nếu không phải bà chủ kiên quyết đánh cược một lần, lưu đày cậu chủ ra bên ngoài, lão sao cũng sẽ không tán thành bà chủ đối xử với đứa con lão gia thương yêu nhất như vậy.

“Tôi còn phải xem lại đã.” Lục Kì khép tài liệu lại, đứng lên. “Kiếm tiền nuôi sống chính mình, người có tay có chân đều có thể. Nếu cậu ta chỉ có bản lĩnh tới đó, vậy cũng chỉ là một kẻ tầm thường, vương quốc Thiệu thị cần người có tài năng lãnh đạo đến chủ trì, không cần một kẻ tầm thường.”

Lục Kì trên thương trường nổi tiếng ý chí sắt đá, phong cách làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, trước nay chỉ yêu cầu làm tới hoàn hảo, tuyệt không cho phép thật giả lẫn lộn. Bất luận với người nhà hay người ngoài, bà vẫn luôn nhất luật tác pháp, chỉ có vậy, lão gia mới giữ lại người phụ nữ này, có thể trở thành công cụ.

“Nhưng cậu chủ ở bên ngoài quả thật chịu khổ rất nhiều, không chỉ ăn uống tùy tiện, ngay cả nơi ở cũng nhỏ xíu. Ngài vừa rồi cũng thấy, cậu chủ gầy đi nhiều, như vậy còn không đón về, vậy bà chủ là định khi nào thì mới để cậu chủ về chứ?” Quản gia biết rõ tính cách của Lục Kì, lại cho rằng dù có tôi luyện cũng nên một vừa hai phải, họ chỉ cần biết cậu chủ có quyết tâm tiến về phía trước chẳng phải được rồi sao.

“Đợi đến lúc tôi cảm thấy có thể.” Lục Kì dùng sức ném tài liệu lên bàn, bà không thích quản gia ỷ vào mình có lý lịch lâu đời ở Thiệu gia mà nói chuyện láo xược.

“Vâng.” Quản gia cũng tự biết mình đã quá phận, chọc Lục Kì không vui.

Hầu nữ đứng một bên đem áo khoác qua cho bà mặc vào, tám giờ tối bà còn có một buổi họp, cùng mấy nhân vật nổi tiếng trong chính trường thảo luận chút chuyện công ty ở Luân Đôn trong mấy năm gần đây tốc độ tăng trưởng quá chậm, chuyện Thiệu Nhạc để sau, có thời gian bà sẽ ngẫm lại.

Nữ bí thư Anh Tịch cầm túi công văn lại, Lục Kì nói với quản gia: “Thu dọn mấy thứ kia cho đàng hoàng, đừng để Hoan Hoan cùng Tiểu Hỉ nhìn thấy.”

“Đã biết bà chủ.” Quản gia lập tức bắt tay vào dọn dẹp.

Vừa đúng lúc Lục Kì cùng bí thư bước ra ngoài, thì thấy cô bé Hoan Hoan từ trên cầu thang chạy xuống.

Hoan Hoan mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, cùng mái tóc đen dài ngang vai xõa tung bay, cô bé dùng gương mặt y như mẹ mình, mỉm cười với bà.

“Mẹ phải ra ngoài a!” Hoan Hoan nói.

“Con xuống từ lúc nào?” Lục Kì hỏi. Bà không biết Hoan Hoan có nghe thấy đoạn đối thoại giữa mình cùng quản gia hay không.

“Vừa mới xuống!” Hoan Hoan tươi cười.

“Mẹ mặc kệ con nhìn thấy gì, nghe thấy gì, tốt nhất nên ngoan ngoãn cho mẹ đừng làm càn, có biết không hả!” Lục Kì nghiêm khắc nói với con gái mình.

“Con gì cũng không nghe, không thấy nha! Mẹ làm chuyện gì không thể để người ta biết sao? Chứ không sao lại khẩn trương vậy chứ?”

Lục Kì hiểu rõ đứa con gái mồm mép lanh lợi này, không muốn nhiều lời, lại nhìn qua đồng hồ kim cương trên cổ tay, phát hiện đã sắp tới giờ, vì thế mặt lạnh đi ra cửa.

“Quản gia.” Hoan Hoan đi tới phòng khách.

Quản gia đem tất cả tài liệu bỏ vào trong túi hồ sơ, đến nỗi túi giấy phình căng.

“Chuyện gì vậy, tiểu thư?” Quản gia hỏi.

“Tiểu Hỉ ở trên lầu vừa khóc vừa nôn gần như toàn bộ, có thể phiền ông gọi người đi lên dọn dẹp chút không? Cháu đã mang nó qua phòng cháu trước, dỗ nó ngủ, nên đến lát nữa mọi người động tác nhẹ nhàng chút, đừng đánh thức nó.”

“Được, lão sẽ lên xử lý ngay.” Quản gia ôm túi hồ sơ trước ngực, miệng gọi tên hai người hầu, sau lập tức đi lên lầu.

Hoan Hoan nhìn theo bóng dáng của lão quản gia, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, cầm remote mở TV, xem tiết mục TV toàn tiếng Anh.

Anh trai ở Đài Loan cũng không biết bây giờ ra sao rồi. Hoan Hoan suy nghĩ.

Ngẫu nhiên nó nghe thấy mẹ cùng quản gia lén bàn bạc gì đó, thần thần bí bí, nhưng khi nó phát hiện tới gần xem xét, thì hai người đã ngậm chặt miệng không nói gì nữa.

Tiểu Hỉ vẫn khóc đòi anh trai, nó cũng rất muốn gặp mặt anh trai. Nó không rõ mẹ vì sao chuyển hết tất cả tài chính cũng như công việc đến Luân Đôn, không để lại gì cho anh trai, ngay cả tòa biệt thự họ sống trước đây cũng bán nốt.

Dừng lại ngay tiết mục đàm luận chính trị, Hoan Hoan suy nghĩ, anh trai ở Đài Loan một mình nhất định sẽ sống rất vất vả, nó phải dùng phương pháp gì liên lạc với anh trai, mới không bị mẹ cùng quản gia phát hiện đây?

Nó phải làm gì giúp anh mình mới được.

_______________________________

Tiết trời đang dần dần đến gần giữa hạ, trải qua thời gian dài trị liệu, tình trạng của Thiệu Nhạc đã càng ngày càng tiến bộ.

Hôm nay lúc Vị Phồn chở Thiệu Nhạc tới bệnh viện, bác sĩ phụ trách trị liệu thấy Vị Phồn ngay cả phòng trị liệu cũng không vào, đã xoay người muốn bỏ về, bút bi của nàng gõ gõ lên biên bản, gọi một tiếng:

“Ê này, người nhà, lại đây chút nào!”

Vị Phồn nghe thấy tiếng của Mộ Ải, nghi hoặc quay đầu nhìn cô.

Mộ Ải bảo y tá bên cạnh đẩy Thiệu Nhạc vào trong trước, sau đó đi tới trước cửa thủy tinh, đợi Vị Phồn đi về phía cô.

“Tôi không phải tên người nhà.” Vị Phồn khoanh hai tay trước ngực, nói.

“Không thì cậu tên gì?”

“A Phồn!” Vị Phồn nói.

“A Phiền? Thật sự là cái tên kỳ quái.” Mộ Ải gõ gõ biên bản, tiếp theo nói: “Anh cậu gần đây tình hình không tốt lắm, hai người cãi nhau sao?”

“Việc đó cùng trị liệu của anh ta có quan hệ sao?” Vị Phồn hỏi. Vì sao phụ nữ đều mẫn cảm với những chuyện thế này, Ny Ny cũng hỏi vấn đề giống vậy.

“Đương nhiên có quan hệ.” Mộ Ải nhìn Vị Phồn nói: “Lúc trước tôi dặn cậu mấy chuyện kia cậu có làm không? Vận động co kéo, mát xa, giúp anh ta thoa thuốc.”

“Anh ta nói muốn tự mình làm.” Vị Phồn trả lời.

Từ hai tuần trước xảy ra chuyện đó về sau, giữa họ trừ khi cần thiết, căn bản không có tiếp xúc thân thể nhiều, huống hồ như chuyện mát xa.

“Trang bị tay vịn chưa?” Mộ Ải lại hỏi.

“Trang bị lâu rồi.” Vị Phồn trả lời.

“Hai người,” Mộ Ải cầm biên bản, kiễng mủi chân vươn dài tay, gõ thật mạnh lên trán Vị Phồn. “Anh em hai người nhanh chóng làm lành đi, cãi gì mà cãi, khiến anh ta cả ngày tới đây đều trưng ra gương mặt thối, dọa đến bác sĩ cùng y tá nhà ta đều sợ hãi.”

Tuy rằng Mộ Ải đã sớm nhìn quen mặt Thiệu Nhạc, nhưng những người khác thì không.

Những cậu em cô em còn có bệnh nhân tới điều trị nữa, mỗi người đều sợ Thiệu Nhạc đến phát khiếp, còn trộm nghị luận xem rốt cục Thiệu Nhạc là hung ác đến vậy.

“Biết rồi, nếu không còn gì nữa vậy tôi đi trước.” Vị Phồn trả lời.

“Đúng rồi, hôm nay tôi bận công chuyện nên sẽ kết thúc sớm, một giờ nữa anh ta có thể đi rồi, cậu ở lại chờ đi!” Mộ Ải dặn dò cho Vị Phồn xong xuôi, thì liền đi vào phòng hội chẩn.

Lúc Mộ Ải quay lại cạnh Thiệu Nhạc, nhìn nhìn phiếu điều trị của Thiệu Nhạc, sau đó chiếu theo chỉ thị ghi trên đó của bác sĩ, lấy hai cái nạng đưa cho Thiệu Nhạc.

“Anh bạn nhỏ, hôm nay chúng ta phải tập luyện đi cầu thang, vì đi cầu thang sẽ vất vả hơn, nên luyện tập một giờ là được rồi.” Mộ Ải dùng gương mặt không biểu tình, đùa giỡn với Thiệu Nhạc.

“Đừng gọi tôi anh bạn nhỏ.” Thiệu Nhạc lạnh nhạt nói.

“Mau mau mau, mau đứng lên.” Mộ Ải thúc giục Thiệu Nhạc.

Thiệu Nhạc từ trên xe lăn chậm rãi đứng dậy, đợi đến khi mình giữ được thăng bằng rồi, lại nhận lấy nạng Mộ Ải đưa qua kẹp dưới nách, từ từ nỗ lực bước đi.

Trong phòng phục kiện có một mô hình nhái cầu thang, Thiệu Nhạc chậm chạp đi lên cầu thang, còn Mộ Ải thì cầm biên bản đứng một bên quan sát, hơn nữa ghi lại tất cả tình hình phát sinh của Thiệu Nhạc, để chuyển về cho bác sĩ chủ kiến, để bác sĩ đánh giá tình trạng của Thiệu Nhạc, sắp xếp trình tự trị liệu thích hợp hơn.

Vị Phồn đứng bên ngoài nhàm chán, cách lớp kính nhìn vào trong quan sát.

Cậu nhìn thấy Thiệu Nhạc chống nạn, cực kỳ khó khăn đi lên từng bậc từng bậc thang.

Người bình thường thực hiện động tác này rất dễ dàng, Thiệu Nhạc lại chậm chạp phân chia, trước cố gắng khống chế thân thể để nhấc chân lên, sau sử dụng co chân chín mươi độ, rồi di chuyển về phía trước để bàn chân đặt lên bậc thang, dùng sức khởi động thân thể lợi dụng lực quán tính ngã về phía trước để di chuyển thân thể thuận tiện kéo thêm chân còn lại, tới lúc hai chân đều bước lên bậc thang, tiếp tục các bước như vậy, liên tục không ngừng lặp đi lặp lại.

Vị Phồn nhìn thấy Thiệu Nhạc tập luyện suốt bốn mươi phút, không hề la mệt, cũng không dừng lại.

Cậu thở một hơi, ngồi xuống ghế phía ngoài cửa kính, cũng không biết chiến tranh lạnh giữa hai người sẽ kéo dài tới bao giờ.

Hai tuần.

Trong hai tuần này nếu cậu không chủ động tìm Thiệu Nhạc nói chuyện, Thiệu Nhạc cũng sẽ không làm phiền cậu. Nhưng chỉ cần cậu vừa nhìn thấy khuôn mặt u buồn kia của Thiệu Nhạc, sẽ không tự chủ được nghĩ tới chuyện trước đó, vì xấu hổ, nên cậu tận lực bảo trì khoảng cách với Thiệu Nhạc, vì nguyên nhân này, cậu cùng Thiệu Nhạc gần như không nói chuyện với nhau.

Cuộc sống hình thức như vậy khiến tâm tình cậu càng ngày càng không thoải mái, giống như hai người biến thành hai kẻ xa lạ, tuy sống cùng một căn phòng, lại không liên can nhau chút nào.

Nhưng cậu lại không biết nên làm thế nào, mới có thể khôi phục tình cảm tốt đẹp không gì không thể nói như anh em trước đây của hai người.

Nhìn thấy Thiệu Nhạc ở xa xa không ngừng luyện tập, Vị Phồn hơi buồn. Cậu lấy điếu thuốc trong túi áo định hút mấy khẩu, lại nhớ tới đây là bệnh viện, mà cầm hộp thuốc trong tay.

Lúc này, bất chợt cậu nhìn tới Thiệu Nhạc đang đi tới chỗ cao trên cầu thang thì lảo đảo không yên, từ trên cầu thang té xuống, Mộ Ải đứng ở bên cạnh sửa chữa tư thế của anh vội vàng ném biên bản muốn giữ lấy anh.

Mộ Ải mới vươn tay bắt được áo của Thiệu Nhạc, cái áo lại không chịu nỗi trọng lượng cơ thể Thiệu Nhạc, theo đó vang lên tiếng vải bị xé rách thành hai nửa, một nửa ở lại trên tay Mộ Ải, một nửa đi theo Thiệu Nhạc cùng nhau ngã xuống tấm đệm phía dưới.

Vị Phồn vội vàng vọt vào trong, dùng tốc độ ngay cả bản thân cũng cảm thấy bất ngờ chạy vội tới cạnh Thiệu Nhạc nâng anh dậy, mở miệng câu đầu tiên liền lo lắng hỏi: “Sao rồi, có sao không hả?”

Thiệu Nhạc xoa trán, lắc lắc đầu.

Vị Phồn đẩy xe lăn của Thiệu Nhạc lại, rồi dìu Thiệu Nhạc ngồi lên xe lăn.

Mộ Ải đi lại làm mấy kiểm tra đơn giản cho Thiệu Nhạc, nói: “Đệm này có đủ lực giảm xốc, không việc gì, không đụng tới xương.”

Vị Phồn nhìn thấy chỗ trán Thiệu Nhạc bị nạn đập vào, sưng đỏ nguyên cục, bất mãn cằn nhằn: “Đầu sưng vù thế, còn bảo không việc gì.”

“Luyện tập khó tránh khỏi sẽ bị thương.” Mộ Ải trả lại cho Thiệu Nhạc nửa cái áo kia. “Còn nữa, mua áo kiểu gì, kéo một cái liền rách, tôi muốn giữ cũng giữ không được.”

Mộ Ải nhìn đồng hồ, ngẫm nghĩ đi cầu thang bốn mươi phút, Thiệu Nhạc chân cũng mỏi rồi, cô trả lại phiếu điều trị cho Thiệu Nhạc rồi nói: “Hôm nay luyện tập tới đây là được rồi.” Tiếp đó người rất tự nhiên bước đi.

“Này, bác sĩ Quách!” Vị Phồn ở phía sau gọi theo. “Áo bị cô xé rách? Sao cô nửa câu bày tỏ cũng không có hả?”

“Dẫn anh cậu đi mua áo đi!” Tiếng của Mộ Ải càng ngày càng nhỏ, người cũng càng đi càng xa.

Vị Phồn cùng Thiệu Nhạc nhìn mắt nhau, cuối cùng Thiệu Nhạc đem áo bị chia thành hai nửa, trước một nửa, sau một nửa che phủ mình, rồi lấy tay giữ lại.

Vị Phồn thở dài đẩy xe lăn của Thiệu Nhạc, dự định đi tới cửa hàng quần áo, mua áo thay.

Thời gian vào chiều, gần khu buôn bán trung tâm thành phố không tìm thấy chỗ đậu xe.

Vị Phồn ở trên đường chạy lòng vòng nửa giờ mới thấy ô đậu xe, dứt khoát tùy tiện dừng xe lại, liền đẩy Thiệu Nhạc đi về phía cửa hàng bán lẻ.

Thiệu Nhạc nhanh chóng chọn mấy cái áo, nhưng vì chỗ thử quần áo quá nhỏ, xe lăn không vào được, anh đành phải ở trước mặt bao nhiêu người trực tiếp thay áo sơ mi vào.

Sau khi tính tiền xong lẹ làng đẩy Thiệu Nhạc ra, vì xe của họ đậu tại chỗ cấm.

Nhưng chính vì không gặp may, họ vừa bước ra, thì thấy cảnh sát tiên sinh ngồi lên xe cần cẩu đóng cửa lại, tiếp sau đó chiếc xe đỏ nho nhỏ của Đại Hùng cứ vậy bị tha đi.

“Kháo......” Vị Phồn chửi thề. “Tại sao tôi luôn xúi quẩy vậy chứ......”

“Đi về trước đã!” Thiệu Nhạc nói. Vẫn nhìn theo chiếc xe cần cẩu khuất bóng, cũng không có biện pháp.

“Cũng đành phải vậy thôi.” Vị Phồn hữu khí vô lực trả lời.

Cậu bỏ áo Thiệu Nhạc vừa mới mua vào túi phía sau xe lăn, Thiệu Nhạc tự mình hoạt động xe lăn, cậu bước theo cạnh Thiệu Nhạc chậm rãi đi tới.

“Có muốn ăn gì rồi hãy về không?” Đi đi, Vị Phồn cảm giác bụng có hơi đói.

“Tôi không đói bụng.” Thiệu Nhạc trả lời.

“A...... Vậy thì khỏi.” Vị Phồn mới đột nhiên nhớ tới mặt tiền cửa hàng của khu phố trung tâm này không phải không gian trống trải, xe lăn của Thiệu Nhạc muốn đi vào cũng rất khó khăn, khó trách Thiệu Nhạc lại không muốn ăn, vì cơ bản là không cách nào vào được.

“Mua về ăn được rồi.” Thiệu Nhạc nói.

“Cũng được.”

Vì thế hai người lại chậm rãi bước đi trên đường.

“Đã lâu rồi chúng ta không dạo phố thế này.” Đoạn đường về nhà ngột ngạt nghẹt thở, Thiệu Nhạc thoáng dừng lại, thật khó khăn mới buộc bản thân mở miệng, chủ động tìm đề tài để trò chuyện cùng Vị Phồn.

“Ừ...... Phải rồi......” Vị Phồn chậm chạp trả lời.

Cứ đi tới đi tới, xe lăn của Thiệu Nhạc đụng phải một gồ đất lồi lên trên lề đường hơi mất thăng bằng, Vị Phồn luống cuống tay chân giữ chặt xe lăn đang bị nghiêng của Thiệu Nhạc, Thiệu Nhạc trong lúc hỗn loạn nắm lấy cổ tay cậu để giữ thăng bằng, cậu lại giống như bị điện giật nhảy dựng lên, vội vàng tránh ra một bên.

Thiệu Nhạc thoáng liếc nhìn cậu, cúi đầu im lặng tiếp tục điều khiển xe lăn tiến lên, câu chuyện của hai người lại đứt đoạn, không khí cũng trở nên xấu hổ ngột ngạt.

“Vị Phồn!”

Song lúc chuẩn bị qua đường, đột nhiên từ bên đường đối diện truyền tới tiếng kêu quen thuộc. Vị Phồn ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Tiểu Mễ mặc áo thun trắng cùng quần short siêu ngắn, trên đầu còn đội nón lưỡi trai dùng sức vẫy vẫy tay với mình.

Hai người họ đều nhìn thấy cậu ta.

Vị Phồn cũng hướng Tiểu Mễ vẫy vẫy tay, sau lại nhịn không được, cúi đầu liếc nhìn trộm Thiệu Nhạc. May mắn nét mặt Thiệu Nhạc không có biến hóa gì, lúc này mới khiến cậu thoáng yên tâm.

Giao thông trên đường đông đúc bộn bề, đèn xanh hai bên trái phải vừa chuyển vàng, các tài xế còn chưa cho xe dừng hẳn, Tiểu Mễ đã vội chạy qua bên họ, còn mạo hiểm lách qua mấy chiếc xe.

“Bộ cậu không muốn sống nữa hả?” Cảnh tượng này khiến Vị Phồn vì cậu ta chạy một phen mồ hôi lạnh, Tiểu Mễ vừa đến trước mặt anh, cậu liền mở miệng mắng.

“Em là vội chạy qua phía anh a, anh không cảm động tí xíu nào sao?” Tiểu Mễ vô cùng thân thiết ôm cánh tay Vị Phồn, mang theo tươi cười nhìn anh.

Cảm giác Thiệu Nhạc ngay bên cạnh nhìn thấy, Vị Phồn lúng túng rút tay lại từ trong lòng Tiểu Mễ, không biết vì sao vào lúc Thiệu Nhạc ở bên cạnh cậu, cậu không muốn để Tiểu Mễ làm ra những động tác phiến tình này.

“Hôm qua em hẹn anh ra ngoài, không phải anh nói hôm nay không rảnh sao, phải đưa anh ta tới bệnh viện xong về nhà vẽ tranh sao?” Tiểu Mễ thấy ánh mắt Vị Phồn cứ liếc về phía Thiệu Nhạc, khẽ liếc nhìn Thiệu Nhạc, sau đó lúc đối mặt cậu thì cả người không tự nhiên, này khiến Tiểu Mễ ngờ vực dâng trào, cậu đã sớm cảm thấy quan hệ giữa hai người này không đơn giản như vậy.

“À ừ...... Vì bác sĩ của Thiệu Nhạc tạm thời bận việc, nên chúng tôi rời bệnh viện sớm hơn.” Vị Phồn trả lời.

“Nhưng rõ ràng hai người đang dạo phố mà.” Tiểu Mễ cau mày, vòng qua phía sau xe lăn của Thiệu Nhạc, phát hiện có quần áo dùng túi giấy gói gém đàng hoàng.

Cậu rút túi quần áo ra, giơ lên trước mắt Vị Phồn hơi khổ sở hỏi: “Anh không phải đang gạt em chứ? Có phải anh rõ ràng có thời gian, nhưng không muốn đi cùng em phải không, vì anh muốn đi cùng anh ta!”

Tiểu Mễ ném túi giấy lên đùi Thiệu Nhạc, sinh hờn dỗi.

“Tôi gạt cậu làm gì, quả thật là tạm thời thời gian còn thừa nhiều, mới nghĩ tới chuyện phải đi sắm quần áo, cậu đừng suy nghĩ lung tung được không!” Vị Phồn sợ Tiểu Mễ hiểu lầm, lập tức giải thích. “Hơn nữa tụi tôi mua áo là vì áo sơ mi của A Nhạc bị bác sĩ xé rách, anh ta không có áo mặc, nên chúng tôi mới tới đây, không phải đi dạo phố!”

“Sao anh lại căng thẳng như vậy chứ? Có phải vì bị em nói trúng hay không, nên anh mới chột dạ liên tục giải thích?” Khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Mễ nháy mắt xụ xuống, khổ sở nói: “Không phải anh nói tạm thời không muốn qua lại với ai sao? Tại sao em lại nghe các tỷ tỷ nói tình cảm của hai người rất tốt, dính lấy nhau cả ngày, ngay cả ngủ cũng ngủ chung? Khó trách anh không chịu tái hợp với em, hóa ra anh đã sớm thay lòng đổi dạ, yêu tên quái nhân khoa học ngồi xe lăn này!”

Đèn qua đường chuyển đỏ, người đi bộ dừng lại hai bên đường, người qua lại tò mò nhìn họ mấy lần, lắng nghe nội dung họ nói chuyện.

“Hai người chúng tôi nào có ngủ chung! Cậu từng tới phòng tôi cũng biết trong phòng chỉ có độc nhất một cái giường mà thôi, không có phòng nào khác, anh ta sống chỗ của tôi đương nhiên là ngủ chung trên giường rồi, nhưng chúng tôi là tách ra ngủ!” Vị Phồn sốt ruột giải thích.

Tiểu Mễ xoay người, mím môi hỏi Thiệu Nhạc: “Tôi hỏi anh, không phải là anh thích Vị Phồn chứ!”

Vị Phồn trừng lớn mắt, nhịn không được hét lên với Tiểu Mễ: “Tâm thần, hỏi chuyện này làm gì!”

Người qua đường đứng đợi đèn giao thông đều nín thở tập trung nhìn họ, Vị Phồn bị nhìn đến thần kinh căng thẳng, bao tử quặn đau.

Ánh mắt Thiệu Nhạc chậm rãi dời qua người Vị Phồn, yên lặng nhìn cậu, rất lâu sau đó vẫn không nói câu nào.

Đèn xanh, người chốn thành thị bận rộn không rảnh chờ câu trả lời tiếp theo của Thiệu Nhạc, đèn giao thông vừa chuyển màu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Tiểu Mễ nhìn thấy hai người thâm tình nhìn chằm chằm nhau, sau chịu không nỗi hét ầm lên.

“Gạt người ——” Tiểu Mễ hướng ngực Vị Phồn dùng sức đấm mấy quyền. “Anh lại có thể không thích em, thích quái nhân khoa học này ——”

“Tôi mới không có.” Vị Phồn bị Tiểu Mễ đánh tới đứt khí, kêu rên.

“Anh thật sự rất quá đáng, chẳng lẽ em vậy mà kém tên này sao. Anh rõ ràng là người đàn ông của em, sao có thể thay lòng đổi dạ yêu người khác!” Tiểu Mễ tức giận tới không ngừng giậm chân, lý trí gì đó bay sạch.

“Đã nói với cậu không có mà, cậu đang phát điên gì đó!” Vị Phồn cảm giác quả thực không thể nói lý với Tiểu Mễ.

“Oa a a a!!!” Tiểu Mễ ôm đầu không ngừng la hét, sau đó lại không hề báo trước đưa tay kéo xe lăn của Thiệu Nhạc, dùng sức đẩy, lại còn đẩy Thiệu Nhạc từ bờ dốc của lề đường xuống đường lớn xe cộ qua qua lại lại.

“A a a a!!!” Thấy một màn này, tới phiên Vị Phồn ôm đầu la hét.

Tiểu Mễ phát bệnh tâm thần gì vậy mà dám đẩy người ta về hướng đường lớn có xe bus, xe hơi, xe tải cement chạy rầm rầm, cậu sợ tới mức vội vàng chạy theo phía sau lao ra, cùng Thiệu Nhạc hai người ở trong xe trận không ngừng qua lại.

Xe bus điên cuồng bấm còi “Píp píp píp ——”, mấy chiếc xe hơi nguy hiểm lách qua ngay cạnh họ, mấy chiếc xe tải lớn dùng tư thế bài sơn đảo hải hung mãnh chạy hướng tới Thiệu Nhạc, Thiệu Nhạc lập tức kéo thắng xe lăn chống tay đứng dậy.

Vị Phồn vừa thấy Thiệu Nhạc từ trên xe lăn đứng dậy, cả người không chút suy nghĩ liền nhào qua, ôm lấy Thiệu Nhạc lăn hướng lề đường.

Họ ở trên đường lớn không ngừng lăn lộn, xe máy cùng xe hơi cũng không ngừng lách né, sau khi hữu kinh vô hiểm đột kích xuyên qua dòng xe, trực tiếp văng lên bậc thềm của lề bên đường.

Tiếp theo Vị Phồn lại nghe thấy tiếng chuông leng keng leng keng, một chiếc xe đạp né không kịp cán lên chân cậu.

“Ui da!” Vị Phồn đau đến hét lên.

Người lái xe đạp sau khi cán trúng Vị Phồn, thì ngã xe té nhào.

Xe máy phía sau vì tránh đâm vào người lái xe đạp, cũng thắng xe gấp ngã nhào, xe hơi phía sau của phía sau cũng né không kịp, đâm vào khu vực con lươn lật ngay tại chỗ, sau đó tai nạn xe cộ tiếp nối nhau, “Píp píp píp ——”, chấn động cả khu phố thương mại.

Vị Phồn không có thời gian nhìn xem xe đụng nhau tới nông nỗi nào, cậu vội vàng buông Thiệu Nhạc đang ôm chặt trong lòng ra, không ngừng sờ sờ mặt anh, sờ sờ ngực anh, sốt ruột đến độ sắp khóc, không ngừng hỏi:

“Sao rồi, sao rồi, anh không sao chứ, anh có sao không hả? Làm tôi sợ muốn chết, nhiều xe vậy mà! Xe có đụng trúng anh không, anh có bị thương không? Có chỗ nào chảy máu không? Có không, có không?”

Vị Phồn khẩn trương hỏi Thiệu Nhạc, nhưng Thiệu Nhạc cũng không trả lời.

Sắc mặt Thiệu Nhạc càng ngày càng khó coi, mặt mũi đều tái xanh, qua một lúc lâu, anh mới dùng giọng nói hàm chứa tức giận, khó khăn mà run rẩy nói: “Tôi mới thiếu chút nữa bị cậu hù chết!”

“Hả?” Vị Phồn ngớ người, không rõ ý tứ trong lời nói của Thiệu Nhạc.

“Tại sao cậu lại lao ra theo, cậu không biết như vậy rất nguy hiểm sao!” Thiệu Nhạc tức giận nói: “Cậu có nghĩ tới lỡ như mình gặp chuyện không may thì phải làm sao đây hả! Xe nhiều như vậy, chạy tới chạy lui chơi vui lắm sao?”

“...... Tôi là vì cứu anh mà......” Vị Phồn không nghĩ tới chạy ra cứu người ngược lại còn bị mắng một trận.

“Tôi chỉ biết cậu thiếu chút nữa hại chết chính cậu thôi!” Thiệu Nhạc mắt gần như muốn phun lửa nhìn thẳng Vị Phồn.

Vừa rồi dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy Vị Phồn theo sau anh xông về phía xe trận, trái tim Thiệu Nhạc suýt tí nữa ngừng đập.

Hành động nguy hiểm vậy Vị Phồn sao có thể làm, người này sao có thể một chút suy nghĩ cũng không có, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy đời này anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.

Hai cảnh sát vốn tuần tra tới con dốc trước cửa hàng tiện lợi, dừng xe nghỉ ngơi thì thấy tình hình phát sinh tai nạn xe cộ, vội vàng chạy ra.

Một trong hai người cầm bộ đàm vội vàng liên lạc xe cứu thương tới hiện trường, phòng ngừa có người bị thương không ai cứu giúp, cảnh sát còn lại chạy qua phía Tiểu Mễ đang ngớ người đứng bên đường, lấy còng ra, rắc rắc hai tiếng, còng tay cậu lại.

“Cậu trai, phiền cậu theo tôi về đồn một chuyến.” Cảnh sát nói với Tiểu Mễ.

“Tại sao còng tôi!?” Tiểu Mễ khẩn trương đến cả người luống cuống.

“Vì cậu vừa mới đẩy một người tàn tật người xe lăn xuống giữa đường để cho xe đụng, liên đới dẫn tới cảnh tại nạn nặng nề này, nên tôi phải mời cậu về đồn để khai báo mọi chuyện rõ ràng, cậu hiểu chưa?” Cảnh sát mặt ba đường hắc tuyến. Còn tại sao còng nó......

“Vị Phồn!” Tiểu Mễ hướng đường lớn hét to, hy vọng Vị Phồn ở đối diện có thể qua đây giải vây giúp cậu.

Vị Phồn nhìn tình huống này, nếu lưu lại chuyện này khẳng định sẽ không dứt được.

“Tôi thấy chúng ta nhanh chóng đi thôi, đừng dính liệu vụ phiền phức này. Tên kia gây chuyện, để cậu ta tự giải quyết!” Vị Phồn thật sự chịu không nổi hành vi tùy tiện của Tiểu Mễ, cậu kéo Thiệu Nhạc, để Thiệu Nhạc thuận lợi từ trên mặt đất đứng dậy.

Thiệu Nhạc quay đầu nhìn, phát hiện xe lăn của mình không biết sớm bị bao nhiêu chiếc xe cán qua, cả xe bay tới chỗ ngã tư, hoàn toàn móp méo biến hình văng tứ tán.

“Đến!” Vị Phồn nắm cánh tay Thiệu Nhạc, vòng qua cổ cậu, tiếp theo dùng sức nâng Thiệu Nhạc lên cõng trên lưng cậu.

Lúc đi bước đầu tiên, mắt cá chân lúc nãy bị xe đạp cán qua truyền đến cơn đau rát, cậu hơi nhăn mày, gắng gượng nhanh chóng mang Thiệu Nhạc trốn khỏi hiện trường.

“Vị Phồn!” Tiểu Mễ ở phía sau gọi theo.

Vị Phồn nhận thấy mình không thể ở lại, nếu không chuyện này không thể nào kết thúc được. Nếu họ lại yêu cầu cậu bồi thường mấy chiếc xe bị đụng hư này, vậy cậu chết chắc không cần nghi ngờ.

Dùng tốc độ trăm mét giờ liên tiếp băng qua mấy con phố, Vị Phồn thở hổn hển đến gần chết, qua hai mươi phút tiếp theo cậu từ chạy nhanh biến thành chạy chậm, lại từ chạy chậm biến thành đi nhanh, tốc độ dần dần chậm xuống.

“Thả tôi xuống.” Thiệu Nhạc nói. “Tôi có thể tự đi!”

Vị Phồn quay đầu nhìn, phát giác không có người đuổi theo, lúc này mới đặt Thiệu Nhạc ngồi xuống ghế đá cạnh cửa hàng, xoa thắt lưng, thở không ngừng.

“Mệt chết tôi!” Vị Phồn bên hít thở sâu, bên nuốt nước miếng hỏi Thiệu Nhạc: “Anh thật sự có thể đi sao? Tuy rằng tôi thật sự thở không nổi, bất quá chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì có thể tiếp tục rồi, anh thật sự không cần miễn cưỡng.”

Thiệu Nhạc gật đầu, tự mình đứng lên.

“Lại đây dìu tôi một chút.” Thiệu Nhạc nói.

Vừa rồi không thể tránh được nên mới cõng Thiệu Nhạc rời khỏi hiện trường, nhưng giờ phải tiếp xúc nhau, Vị Phồn vẫn hơi do dự.

Nghiễn Thai chỉ lẳng lặng chờ cậu.

Hít sâu một hơi, Vị Phồn vươn một cánh tay, để Thiệu Nhạc vịn vào.

Chuyện mới nãy giúp Vị Phồn suy nghĩ thông suốt.

Nếu so sánh với chấn động thiếu chút nữa mất đi Thiệu Nhạc vừa nãy, những thứ khác căn bản không quan trọng. Cậu muốn ở lại cạnh người này, cậu có thể làm gậy cho người này, chân của người này cả đời, nhưng không thể mất anh.

Thiệu Nhạc chậm rãi đứng dậy, bàn tay đầy vết chai khoát lên cánh tay Vị Phồn, dựa vào cậu chậm rãi bước đi.

Vị Phồn cho tới giờ vẫn chưa thấy qua Thiệu Nhạc đi lại chỗ nào khác ngoài phòng trị liệu, có hơi lo lắng chú ý cước bộ của Thiệu Nhạc.

Thiệu Nhạc nhịp bước không tính là vững, khi bước đi vì giữ thăng bằng, phải dừng lực nắm tay cậu. Lực không tính nhỏ, Vị Phồn cảm giác thịt trên cánh tay mình bị hung hăng cấu vào, thật đúng là hơi đau.

Nhưng vào lúc Thiệu Nhạc thong thả sải bước từng bước từng bước một, từng bước từng bước một vững vàng bước trên lề đường, Vị Phồn đột nhiên cảm giác đau đớn gì đó đều không đáng kể.

Lần đầu tiên thấy Thiệu Nhạc đứng dậy, cậu chưa từng nghĩ tới Thiệu Nhạc có thể đứng lên bước đi giống như người bình thường

Nhưng Thiệu Nhạc lại cắn rắng vượt qua nhiều tháng liền trị liệu vất vả, dựa vào nghị lực hơn người cùng kiên trì, để hai chân của mình có thể lần nữa đi lại.

Vị Phồn nhìn thấy dáng dấp lúc Thiệu Nhạc đi đường, nhớ tới thời gian qua anh luyện tập vất vả, nhớ tới nhiều chuyện hai người đã cùng trải qua, không khỏi hơi xúc động.

Thiệu Nhạc vừa chậm vừa rùa tiến bước, anh kiên trì bản thân có thể đi, không muốn để người khác cõng, dù là một đoạn đường ngắn ngủi chỉ cần mười phút thì có thể đi hết lộ trình, anh phải tốn gần một giờ mới về tới nhà, nhưng anh vẫn dựa vào chính mình để đi về.

Mở ra cổng chính màu đỏ rỉ sắt, Thiệu Nhạc nhìn cầu thang cũ kỹ.

Chỉ bốn lầu mà thôi. Thiệu Nhạc tự nhủ với bản thân, sau đó cố gắng hồi tưởng tình cảnh hôm nay luyện tập, vận dụng cơ bắp của đùi nhấc chân lên, sau đó gập đầu gối, rồi sau đó lại nghiêng thân thể về phía trước đạp lên bậc thang đầu tiên.

Vị Phồn xứng chức sắm vai diễn cây gậy, nửa câu cũng không dám bật ra, gắt gao đi theo bên cạnh dìu Thiệu Nhạc, để anh nắm lấy giữ thăng bằng.

Một đoạn cầu thang, Thiệu Nhạc đi ròng rã hai tiếng đồng hồ.

Lúc họ rốt cục về tới cửa nhà, thời khắc Vị Phồn cầm chìa khóa mở cửa, trong mắt không nhịn được nổi lên tầng sương mù.

Đóng cửa lại, Thiệu Nhạc tự xoay người cởi giày.

Nhưng đi lại nãy giờ, hai chân suy yếu cực độ rốt cục chống đỡ không nỗi trọng lượng cơ thể, khiến anh cả người như nhũn ra.

“Cẩn thận!” Vị Phồn nhanh chóng ôm ngang eo Thiệu Nhạc, kéo cả người anh vào lòng.

Thân thể cùng thân thể cũng vì hành động này, mà thân mật dựa sát nhau.

Thiệu Nhạc ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Vị Phồn, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, thời gian như dừng lại.

Trong mắt hai người đều chứa nhiều cảm xúc phức tạp, khó có thể dùng ngôn từ nói rõ hết thảy, đều trong thời khắc điện quang hỏa thạch, vô cùng cận kề này, truyền vào lòng nhau.

“Tại sao cậu muốn xông vào cứu tôi?” Thiệu Nhạc thấp giọng hỏi.

“Vì không cứu anh anh sẽ chết.” Vị Phồn nuốt nước miếng, cảm giác hô hấp của mình tăng nhanh, đứng sát Thiệu Nhạc thế này, khiến cậu hơi khẩn trương.

Khoảng cách giữa môi với môi, lại gần gũi đến vậy.

Vị Phồn có thể cảm nhận hơi thở của Thiệu Nhạc thổi tới mặt cậu, mang đến cảm giác tê dại kỳ dị.

“Nếu tôi chết, cậu sẽ thế nào?” Thiệu Nhạc hỏi.

“Sẽ không thế nào hết.” Vị Phồn khẩu thị tâm phi đáp lại.

“Thật chứ?” Thiệu Nhạc biết rõ, Vị Phồn sẽ không tránh né anh nữa.

“Đương nhiên là thật.” Vị Phồn nói.

Cậu nhìn thấy môi Thiệu Nhạc từ từ tới gần, từ từ tới gần, mà cậu chỉ đứng yên tại chỗ, đợi chờ chuyện sẽ phát sinh tiếp theo.

Đôi môi hơi lạnh lẽo dán lên.

Hóa ra đôi môi của Thiệu Nhạc là độ ấm này. Đụng chạm thoáng qua, Vị Phồn hơi rụt đầu quay ra sau, rời khỏi nụ hôn mang tính thăm dò của Thiệu Nhạc.

“Xe lăn hư rồi, phải làm sao giờ?” Vì dẫn dắt lực chú ý của bản thân rời khỏi nụ hôn này, Vị Phồn cố tình nói.

Vị Phồn cảm giác ngực mình hơi căng thẳng, nụ hôn của Thiệu Nhạc nhẹ nhàng tựa như lông vũ phớt qua, nụ hôn kia có lẽ nhẹ đến chẳng có cảm giác, nên lúc này cậu chẳng những không thấy phản cảm, còn cảm thấy muốn thử lại lần nữa.

“Bác sĩ nói tôi có thể bắt đầu luyện tập chống gậy bước đi, tách khỏi xe lăn.” Thiệu Nhạc nhẹ giọng nói. Trong giọng nói trầm thấp từ tính biểu lộ nhàn nhạt vui sướng. Vị Phồn không chống cự anh, cậu tiếp nhận nụ hôn của anh.

“Ừm.” Vị Phồn qua loa đáp lại một câu.

Họ dùng một tư thế kỳ quái đứng ngay cửa, Vị Phồn ôm Thiệu Nhạc, mà Thiệu Nhạc vì tránh hành động không cần thiết dẫn tới Vị Phồn không vui, hai tay tùy tiện buông thõng, cả người đứng thẳng.

Hai người trả qua cả ngày gây sức ép, lại không muốn tới ngồi xuống giường, để cơ bắp mỏi nhừ được thả lỏng chút.

Vị Phồn cứ vậy mà ôm, Thiệu Nhạc cứ vậy mà đứng, hai người thân thể cứng đờ lại không dám lộn xộn, đứng ngay cửa mãi tới lúc trời tối, cũng không muốn tách ra, để đối phương nghĩ ngơi một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.