Bà nội sợ hãi liền ngồi thụp xuống ghế, nghĩ đi nghĩ lại thì bà thấy đối xử với cô cũng thật tàn nhẫn. Ngày trước, khi bà ngăn cản con dâu đến với con trai mình, cùng lắm chỉ là treo ngược lên cành cây thôi.
Thanh Di mê man ngước mắt lên đối diện với anh, càng nhìn, cô lại càng thấy gương mặt tuấn tú, trên môi anh lại nở nụ cười hiếm hoi mà trước giờ rất ít khi đặt nó trên môi.
Và rồi, cứ thế...cứ thế sát lại với nhau
Ngay sau đó, tiếng gầm như hổ gầm vang lên ngay phía cửa ra vào của căn phòng sang trọng
"Các người đang làm cái trò gì vậy?"
Giọng nói ấy trực tiếp đánh thẳng vào tâm trí cô, mắt cô mở ra trợn tròn. Suy nghĩ đầu tiên chính là giọng nói này...quá quen thuộc. Người sở hữu nó, chẳng phải đang ôm lấy cô đây sao?
Người giận dữ kia tiếp tục ra lệnh cho vệ sĩ:
"Đưa bà nội ra khỏi đây đi!"Thanh Di vội vàng định thần lại, nhờ có giọng nói đầy giận dữ ấy đã khiến cô bừng tỉnh. Cô nhìn lại người đàn ông đang ôm mình trong lòng. Cô không tin được vào mắt mình nữa, tại sao có thể sai lầm tới nỗi nhìn lầm như thế chứ? Người trước mặt cô đây, chính là Cao Tùng.
Miệng cô liền lắp bắp:
"Cao...Cao Tùng?"
Cao Tùng nở nụ cười tươi như nắng mai, anh ta nhanh chóng đỡ cô ngồi lại trên ghế.
"Ừ! Tớ đây!"
Cao Lang vẫn đứng đó, đáy mắt anh đỏ lừ, tay nắm chặt tay nắm cửa tới nỗi gân xanh nổi hết lên. Đặc biệt, trên người anh...toàn là máu, trên cách tay phải, thấp thoáng mấy vết thương bị bầm tím. Có khi nào...anh đã đánh nhau? Tiếng thở mạnh bạo xen lẫn cơn thịnh nộ như muốn nổ tung. Cô chậm chậm bước tới trước mặt anh, bàn tay nhỏ yếu ớt nắm lấy tay anh, cô nói:
"Cao...Cao Lang, do...do em quá hoảng sợ nên tưởng cậu ấy là anh! Anh...anh không sao chứ?"
Khóe miệng anh liền nhếch lên, anh nắm lấy cổ tay cô bóp chặt
"Tưởng sao? Nếu tôi không đến kịp, các người có phải sẽ hôn nhau ngay tại đây? Tôi thấy...cô chuẩn bị hôn nó tới nơi rồi mà? Tôi không sao, liều mạng cướp xe để chạy theo cô tới đây...cuối cùng...người cô ôm lấy không phải là tôi!"
Cướp xe để đuổi theo? Anh có xe, tại sao không lấy xe mình để đi? Anh vội vàng tới nỗi thế sao? Cô ngập ngừng hỏi lại:
"Vậy...A Phi đâu?"
"Tự tôi giải quyết được!"
Cao Tùng vội vàng bước tới kéo tay Thanh Di ra
"Anh làm cô ấy đau đấy! Đừng có ghen tuông vớ vẩn, người chịu tổn thương...vẫn chỉ là Thanh Di mà thôi!"
Cao Lang ngay lập tức chuyển rời ánh mắt đằng đằng sát khí sang Cao Tùng, giọng nói đầy vẻ chua xót
"Tùng! Còn nhớ những gì hứa với anh ở rừng thông chứ? Anh vẫn đã và đang thực hiện lời hứa của anh rằng sẽ không để cô ta chịu bất kì tổn thương nào! Cậu biết đấy, kế hoạch ly gián không muốn cho bà nội biết người đang đứng đây chính là Thanh Di thật. Cậu biết rõ tôi không phải cố tình làm cô ta tổn thương mà chỉ muốn bảo vệ cô ta khỏi nguy hiểm thôi. Vậy mà hết lần này tới lần khác, cậu luôn tìm cách gần gũi cô ta hơn!"Nói tới đây, Cao Lang dừng lại. Anh chuyển qua nhìn cô rồi nói tiếp:
"Còn cô, hết lần này tới lần khác muốn chia rẽ tình cảm của anh em tôi sao? Cô muốn anh em tôi phải tương tàn vì người như cô à? Một mình tôi rơi vào bẫy tình của cô là quá đủ rồi, đừng tìm cách giăng bẫy cả nó nữa. Đây...cô nhìn những bức ảnh này là biết tôi có nói sai hay không!"
Những bức ảnh nối đuôi nhau từng tấm, từng tấm rơi trên sàn nhà lạnh lẽo. Trong đó là những tấm hình chụp lại những lần cô buồn chán, Cao Tùng đã đưa cô đi chơi. Những lần cô buồn tủi, cậu ấy đã không ngần ngại mà ôm cô vào lòng. Có những tấm ảnh...chụp lại nụ cười rạng rỡ của cô và Cao Tùng.
Đến lúc này rồi, giải thích cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Cô chỉ biết khóc và ngồi thụp xuống sàn thôi. Tình yêu...sao lại đau khổ như thế? Anh từng là người luôn tin tưởng cô mà? Cô chưa bao giờ có cái suy nghĩ giăng bẫy người này người kia, cô chỉ muốn chung thủy với một mình anh mà thôi.
Vậy tại sao?
Tại sao anh lại không tin cô?
Cao Lang hỏi tiếp:
"Sao? Nói đi chứ?"
Cao Tùng đỡ cô đứng lên, Thanh Di ngay lập tức kéo tay người anh ta xuống, cô thều thào trong sự mệt mỏi:
"Cao Tùng...đừng lại gần tớ nữa, mất công người nào đấy lại nói tớ ve vãn cậu. Tùng...cậu thấy tớ đúng là người phụ nữ xấu xa phải không? Đúng rồi...tớ là vậy đấy, tớ xấu xa tới nỗi yêu ai đều không cần bất cứ thứ gì từ vật chất. Vàng, bạc, châu báu, tiền tài, địa vị cũng chẳng ngăn nổi lòng tham mong muốn một tình yêu chân thành của tớ! Cậu thấy...tớ là người phụ nữ quá tham lam rồi nhỉ?"
"Di, cậu đừng nói vớ vẩn nữa. Anh trai mình nhất thời không kiểm soát được bản thân, nên buông ra những lời khó nghe ấy. Cậu là người hiểu rõ anh trai mình nhất mà. Đúng...là tớ thích cậu, là tớ làm liên lụy cậu. Từ giờ...Cao Tùng này sẽ tránh xa cậu!"
Thanh Di nhặt từng tấm ảnh lên, cô cười trong sự đau khổ. Cười cho chính bản thân mình, cười cho chính số phận quá trớ trêu.
Cô mệt mỏi đáp:
"Không cần đâu, vì...từ giờ, mình và anh ta chẳng còn gì nữa!"
Nói dứt lời, Thanh Di ném thẳng bộ ảnh đó lên người anh. Cô ngẩng cao đầu bước thẳng ra ngoài, chẳng còn gì hối tiếc nữa