Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu

Chương 17: 17: Tưởng Cháu Mình Bao Nuôi Phụ Nữ




Một loạt ồn ào đã qua.

Căn phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại hai người.

Cứ tưởng không khí sẽ ngại ngùng lúng túng nhưng không.
Cố Gia Vận từ lúc Lục Mạn Nhu bước vào vẫn nhìn cô không rời mắt.

Cô thì đang bận rộn thổi cho bát cháo trên tay nguội hẳn đi.
"Nào! Cậu ăn tí đi, thanh đạm dễ tiêu hoá."
Người nằm trên giường bệnh ngoan ngoãn há miệng ra đợi cô đút, không hề có ý tự mình cầm lấy.
Lục Mạn Nhu nhìn điệu bộ cậy sủng mà kiêu này thật dở khóc dở cười.
[...]
Tại Cố Gia.
Chuyện tốt đẹp không biết đã đi nơi nào, chuyện xấu thì lại nhanh chóng đồn tới tai.
"Cám ơn ông đã thông báo, tôi biết rồi, vâng tôi biết rồi..!!" Cố lão gia tử vừa đặt điện thoại xuống.

Liền gọi quản gia tới hỏi chuyện.
"Cậu thân với nó nhất, cậu có biết chuyện nó bên ngoài bao nuôi một cô gái không?"
Mã quản gia nghe tới "nó" trong miệng Cố lão liền biết là ai.


Ông không nghĩ ngợi mà đáp:
"Thưa không, tôi chưa từng nghe cậu chủ nhắc đến."
Thật sự khi nghe việc này ông cũng khá bất ngờ.

Cậu chủ do một tay ông chăm từ lúc chập chững biết đi đến khi trưởng thành, chưa từng thấy cậu để mắt đến bất kỳ cô gái nào, huống chi là yêu thích hay bao nuôi.

Một phần nữa, hoàn cảnh của cậu ấy bây giờ không được tốt lắm.

Chuyện này chắc có ẩn tình gì.
"Ngài Cố, không biết việc này từ đâu ngài nắm được thông tin ạ?"
Cố lão gia liền nói về cuộc điện thoại từ viện trưởng Trương.
Mã quản gia nghe đến cái tên này liền hiểu tin tức bát quái sao đi nhanh đến thế, thì ra là lọt vào tay của bạn bạn thâm giao của Cố lão.

Lần này phải trách Gia Vận làm việc quá khinh xuất, làm chuyện xấu lại không sợ ông nội mình biết, qua đây có thể thấy tầm quan trọng của cô gái này đối với nó.
"Vậy Ngài dự định thế nào?"
Cố lão nhắm ngìm mắt, giờ mà ông làm căng thì thằng nhóc thối cứng đầu đó sẽ càng phản nghịch không chịu quay về.

Giờ ông chỉ có thể theo dõi, tìm điểm yếu bắt thớp nó.
Thấy lão gia nhà mình vừa vuốt râu vừa cười gian xảo, Mã quản liền biết những việc sắp tới sẽ không dễ dàng.
"Cậu còn đứng đó làm gì, đi tìm vài thám tử tư có khả năng theo dõi bọn trẻ đi.

Dám không nghe lời mai mối của trưởng bối, còn đi bao nuôi phụ nữ bên ngoài.

Thằng ranh này đủ lông đủ cánh rồi mà."
[...]
Hải Niệm hai ngày nay đứng ngồi không yên.

Kể từ cái đêm cô bán đứng bạn mình, thì người đã cho cô vào danh sách đen.

Hải Niệm không gọi được Lục Mạn Nhu liền có chút hối hận sốt ruột.
Cô tìm Ngữ Tịch hỏi Mạn Nhu có đến không thì nhận được câu trả lời là không.

Ngữ Tịch đi công tác nước ngoài mấy tuần nay rồi.

Đến chung cư hay nhà ngoại ô đều đóng cửa.
Lúc này đây tại bệnh viện.
"Dì Thiền, con thật sự không ăn nổi nữa, con muốn về nhà."
Dì Thiền hầm đủ loại canh bổ dưỡng cho cậu, thúc ép cậu ăn.

Cách một giờ lại nhắc cậu một lần.

Cố Gia Vận mới mấy ngày ở đây liền thấy mình nặng hơn rất nhiều.
"Đại tiểu thư, rốt cuộc tiểu Đằng bị bệnh gì thế, nhìn xem chàng trai nhà chúng ta thật tiều tuỵ làm sao."
Cố Gia Vận muốn lập tức soi gương, xem bị ép ăn hết hai bát canh hầm tiều tuỵ đến cỡ nào.
"Cậu ấy không sao cả, dì đừng lo."
Nghe cô ấy nói vậy, muốn che giấu bệnh tình giúp mình.

Cố Gia Vận liền tặng cô một ánh mắt cảm tạ.

Trình diễn của cậu ngày một thăng cấp, diễn mắt vô cùng tốt đấy nhé.
"Vậy thì tốt rồi, bác sĩ nói khi nào cậu ấy được xuất viện."
Lục Mạn Nhu chưa kịp đáp lời, Cố Gia Vận đã thay cô nói:
"Ngay hôm nay!" cậu chán ngán ờ đây lắm rồi.
"Không được, nên ở thêm vài hôm theo dõi." Lục Mạn Nhu quay sang nhìn cậu, ánh mắt có chút nghiêm khắc.
Dì Thiền đứng kế bên phụ hoạ gật gật đầu.
Cố Gia Vận nhích lại gần cô, rất tự nhiên ôm lấy tay cô mà lắc lắc: "Tôi muốn về nhà."
Cái giọng điệu ch ảy nước này khiến dì Thiền đã trãi qua biết bao năm tháng sương gió của cuộc đời vẫn có chút muốn nổi hết da gà da vịt.


Bà thấy được tình cảm bọn họ đã tăng thêm một, thật sự đáng mừng.
Dì Thiền thức thời đi ra ngoài, cửa phòng vừa khép lại.

Cố Gia Vận mạnh dạng hơn một chút, ôm lấy eo cô, đầu vùi vào bụng cô.

Lục Mạn Nhu thật hết cách với cậu ta.
Bọn họ cái gì cũng làm rồi, còn làm rất nhiều lần, những hành động nhỏ thân cận này cô cũng không quá chấp nhặt.
"Nên ở thêm vài ngày." Giọng cô nhẹ lại không ít.

Hôm đó cô thật sự có chút sợ, nếu giờ về cậu ta lại ngất thì phải làm sao đây.
"Tôi quá hiểu rõ bệnh của mình, có ở lại cũng vô ích mà thôi, tôi không muốn lãng phí thời gian ở nơi này.

Hôm trước để cô biết được tôi có bệnh nan y là do tôi sơ suất bỏ quên lọ thuốc phòng thân ở chỗ mấy người bạn kia mà thôi.

Nay sẽ không bất cẩn thế nữa."
Cậu vừa nói vừa ủ rủ trông rất đáng thương.

Lục Mạn Nhu ăn mềm không ăn cứng liền bại trận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.