Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu

Chương 4: 4: Đi Họp Lớp




Cố Gia Vận nghĩ đến chuyện hôm qua sau khi nghe được việc của Tinh Đằng, thấy bạn mình đã bước một chân vào đường cùng, nợ vây tứ phía.

Tuy trước nay cậu sống độc lai độc vãng, không quá thân thiết với ai, nhưng hai người cùng phòng này từ ngày đầu gặp nhau đã xem cậu là anh em, lại cùng nhau lập nghiệp, không thể cứ vậy đứng nhìn.
Cố Gia Vận nói với Tinh Đằng cậu có cách, tuy bản thân cậu hiện tại nghèo túng, không có đồng xu dính túi, nhưng người nhà cậu có.

Bọn họ tuy ở chung một ký túc xá nhiều năm, ngoài việc chứng kiến sự trâu bò kiếm tiền của Cố Gia Vận ra, thì đời tư gia thế đều không nắm rõ, ai lại nghĩ một thiên kiêu chi tử của nhà họ Cố quyền lực ngất trời lại đi làm bán mạng như thế.
Cậu đã hạ quyết tâm vì bạn mà trở về nhà một chuyến.
Không ngờ chuyện xui xẻo thường đổ dồn một lúc.

Ông của cậu lại ra điều kiện phải đi xem mắt nhanh chóng kết hôn mới cho mượn tiền.
Cậu trước nay không nhờ vào thế lực gia đình, tự mình bương trải có chút ương ngạnh và tự tôn tuổi trẻ, liền chọc giận ông suýt nhập viện.

Ông cậu tức giận còn muốn phong sát cả công ty còn trong trứng nước của bọn họ.
"Ta nói rồi, cưới con nhóc nhà họ Thường việc gì ta cũng đồng ý với cháu, còn không thì không có gì cả"
Cố Gia Vận nghe xong không ngồi tiếp nữa, cậu đứng dậy cúi đầu:
"Vậy..!! Cháu chào ông.

Ông cũng lớn tuổi rồi, đừng nên quá tức giận, dễ..." nói tới đó cậu diễn tả tư thế đau tim, rồi quay lưng bỏ đi..

Cố lão gia gia định lấy tay ôm tim thì bị hành động vừa rồi của thằng nhóc chọc, ông liền rút tay lại, ném gậy về phía người đã đi ra ngoài cửa:
"Cái..!! Cái thằng nhóc chết tiệt, ông chóng mắt lên xem mày làm được gì, lần sau mà về tìm ta, ta không tiếp."
Lỡ gieo hi vọng cho bạn mình giờ lại không thực hiện được thì không phải Cố Gia Vận.

Cậu đến phía kia theo hợp đồng trước, thoả thuận lại xem họ đòi điều kiện gì trước đã.
[...]
Lục Mạn Nhu hôm nay có một cuộc gặp gỡ bạn bè cũ, thật cô không muốn tham gia tí nào nhưng có người đến tận công ty đón, nếu không đi có chút né tránh rất mất sỉ diện.
"Mạn Nhu đến rồi đấy à." một người đàn ông da ngăm trong nhóm đứng lên vừa nói vừa quan sát cô, bên cạnh, rồi nhìn ra phía sau.
"Cũng lớn tuổi rồi, sắp bước qua hàng ba, mà cô đơn lẻ bóng thế kia, cậu thật đáng thương, biết lúc trước.."
Người đó còn chưa nói xong, một phụ nữ kế bên kéo hắn ngồi xuống.
"Anh lo ăn đi, nói nhiều thế làm gì!"
"À..!! Bạn bè lâu năm mới gặp lại nên anh chỉ quan tâm tí thôi." Hắn cười ha hả uống hết ly rượu trên bàn, mắt vẫn không ngừng nhìn sắc mặt Lục Mạn Nhu.
Đây là cặp vợ chồng học chung cấp ba với bọn họ, trước đây tên này từng theo đuổi cô nhưng không thành, hắn cũng nhiều lần dùng lời lẻ khó nghe nói về cô, còn đi nói xấu cô khắp nơi.
Cô thì vẫn bình tĩnh cùng hai cô bạn thân Hải Niệm và Ngữ Tịch ngồi xuống vị trí của mình.

Không vì hai cô bạn thân này cô cũng chẳng đến đây làm gì.
"Mọi người cứ dùng tự nhiên, hôm nay tôi trả hết." người đàn ông da ngăm lên tiếng.

Người phụ nữ bên cạnh liếc nhìn nhóm ba người của cô ý như ra oai.
"Chiếc túi xách của Ngữ Tịch trông quen mắt qua, không phải bản giới hạn được chia sẽ rầm rộ gần đây sao? Hàng nhái bây giờ trong cũng đẹp phết đấy chứ."
Hải Niệm ngồi cạnh bên ôm bụng cười ha hả:
"Chị em lâu ngày không gặp này, cô đã sờ qua hàng thật bao giờ chưa mà dám nói đây là đồ nhái."
Ngữ Tịch với Mạn Nhu liền kéo cô bạn của mình ngồi xuống, sợ cô ấy lại đi gây sự.

Ai cũng biết Hải Niệm khá nóng tính.
Người phụ nữ kia vẫn liếc mắt xem thường cho đến khi hoá đơn tính tiền được đưa ra.

Người đàn ông da ngâm to tiếng lên:
"Cậu nhân viên, cậu có tính nhằm không?"
Sao lại nhiều tiền thế này, người phụ nữ nảy giờ bày ra dáng vẻ nhà giàu mới nổi cũng không còn tiếp tục nguy trang tiếp nữa..
"Các người là gian thương sao, có mấy món ăn không đủ no lại đắt đến thế này."
"Rượu này ai gọi?" Người đàn ông da ngâm nhìn vào hoá đơn kiểm tra, nhìn giá tiền hai chai rượu mà hết hồn.
"Là chúng tôi gọi, làm sao? không đủ tiền trả à?" Hải Niệm lại cười.

"Cô.." người phụ nữ tức giận
"Cô gọi thì cô tự mà trả đi."
Hải Niệm gọi phục vụ đến.

Người phục vụ sau khi nhìn thấy cô liền cúi thấp đầu gọi một tiếng:
"Bà chủ."
Hải Niệm gật đầu nói: "Hoá đơn ghi cho tôi"
"Dạ."
Tật cả mọi người trong phòng bao đều ngỡ ngàng.

Người ta là chủ của nhà hàng này đấy, hai vợ chồng kia từ khi bước vào ra oai tới giờ liền im lìm, rồi tự đứng dậy đi về trước.
Vừa vào thấy bạn mình bị tấn công, xem như việc lâu ngày gặp mặt của lớp hôm nay cũng không vui vẻ gì rồi.

Nên nhanh chóng kết thúc thì hơn.
Cả buổi những người bạn hỏi thăm lẫn nhau, ba cô gái ngồi đó không nói năng gì nhiều, chỉ trả lời hoa loa.
Đến tối, ai cũng chào nhau rồi hẹn gặp lại các kiểu, Hải Niệm đợi bọn họ về hết mới kéo hai cô bạn lại mời đến hầm rượu uống giải sầu.
"Nhanh..

Nhanh cậu nếm thử xem, rượu do tới tự tay ủ đấy." Cô đưa ly rượu cho Lục Mạn Nhu và Ngữ Tịch.
Nhìn hai người bọn họ uống xong
"Thấy sao nào?" mặt rất mong đợi.
Lục Mạn Nhu uống liền một mạch rồi đặt ly xuống
"Cho mình thêm một ly."

Lúc đầu Hải Niệm không biết còn tưởng rượu mình ủ ngon nên cứ rót, một lúc sau mới thấy sai ở đâu đó..
"Nè nè..!! Cậu uống rượu hay uống canh mạnh bà thế."
Ngữ Tịch thấy vậy cũng lấy ly rượu của Lục Mạn Nhu
"Có gì khó chịu cứ nói với chúng mình, có gì mà bọn mình chưa cùng nhau trãi qua." Cô vừa nói vừa vỗ vai Lục Mạn Nhu.
"Tớ à..!! Tớ chỉ muốn sống hạnh phúc." thứ cô từng có, lại đánh mất, không thể quay lại, đi tiếp rất nhiều năm nhưng cảm giác giống như dặm chân tại chổ.
Cô từng hứa mình phải hạnh phúc, cô phải làm được.
"Lục Mạn Nhu, cậu nghe tớ nói, bao nhiêu năm rồi, cậu tự giam cầm trái tim cậu bao nhiêu lâu nữa đây!"
Hải Niệm vừa giận vừa thương cho bạn mình.
Ngữ Tịch uống cạn phần rượu còn lại trong ly của cô
"Tớ luôn cảm thấy, cậu như một con thiên nga trắng, thuần khiết, xinh đẹp, kiêu ngạo, và cả chung tình.

Cậu xứng đáng có một tình yêu đẹp hơn nữa, thử đi mà, cứ mạnh dạng thử, kết hôn sinh con cho chúng tớ bế cháu nào."
Hải Niệm lại kéo Ngữ Tịch ra, đi lại bên cạnh Lục Mạn Nhu.
"Chẳng phải ở nhà đang có sẵn một tiểu bạch kiểm sao, chọn một tên giống tốt, lấy giống sinh con, còn đàn ông ấy à, chẳng có gì tốt, vứt hết cho bà."
Ngữ Tịch lại nhéo nhéo Hải Niệm mấy cái:
"Cậu sai vào là nói lung tung, cậu không khéo dạy hư cậu ấy bây giờ."
Ba cô gái cứ thế uống rượu, nói năng lung tung, suy nghĩ thật không từ nào diễn tả được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.