Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 27



Đêm khuya bắt đầu đau bụng sinh, đang trọng mộng bụng bị một trận đau đớn co quắp tỉnh dậy.

Trong bụng giống như có cái gì hung hăng quấy, giật chăn ra, trong anh đèn mờ nhạt có thể thấy rõ ràng dưới lớp quần áo trên bụng cái gì đó có dấu hiệu di chuyển.

Chẳng lẽ muốn sinh rồi?

Dương Quân động đậy cơ thể, kéo kéo tay áo người bên cạnh.

Đang mơ màng ngù Diêu Y Lẫm mở mắt ra, vẻ mặt ngái ngủ mà nhìn hắn. Sau đó mở to mắt mà nhìn hắn, bật dậy.

“Xảy ra chuyện gì, khó chịu ở đâu?”

Dương Quân không nói lời nào, chỉ tay xuống bụng.

Diêu Y Lẫm khẩn trương hỏi: “Sắp sinh rồi sao?”

Dương Quân gật đầu, thật vất vả thanh âm thoát ra: “Thật…hình như…”

Diêu Y Lẫm nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, ôm lấy Dương Quân hướng lầu dưới phóng xuống.

Cẩn thận đặt hắn lên xe, Diêu Y Lẫm vào ghế bên kia, khởi động xe.

Trên đường hắn một bên nhìn sắc mặt Dương Quân, một bên gọi điện thoại.

“Là ta, hiện tại đang trên đường, phải…là ngày hôm nay” thoáng nhìn qua Dương Quân, “Chúng ta lập tức tới ngay, các ngươi cứ chuẩn bị trước cho tốt”.

Cúp điện thoại, xe chạy cực nhanh trên đường.

Dương Quân ngồi tựa vào lưng ghế, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Ẩm ướt, vì không phải nữ nhân, nên khi sắp sinh không có nước ối chảy ra, cũng không có thông đạo để cho thai nhi đi ra.

Cục cưng tinh lực tràn đầy, trong bụng đá qua đá lại di chuyển liên tục. Đem Dương Quân dằn vặt chết đi sống lại, nhưng hắn vẫn cắn chặt môi không phát ra một tiếng.

Nội tạng giống như bị giảo nát, đau đến không lời nào tả được.

Điều này là Dương Quân nghĩ tới điều Diêu Y Lẫm từng nói tiểu hài tử có thể chính mình mở đường ra là nói thật.

Hắn tay đặt trên bụng, có thể cảm nhận rõ ràng cảm nhận được thai nhi giãy dụa ở trong bụng.

Hắn cảm thấy bụng mình sắp vỡ ra rồi.

E rằng sẽ chết vào hôm nay…

Lúc xe đến nơi, Dương Quân đã đau đến thần trí không thanh tỉnh.

Mơ hồ chỉ biết Diêu Y Lẫm bế hắn ra ngoài, đi vào nơi có kiến trúc như là bệnh viện. Sau đó vào một gian phòng màu trắng.

Bị đặt lên trên giường, hắn thấy trên đỉnh đầu là đèn chiếu sáng phòng giải phẫu thường dùng, có bốn năm người mặc đồ trắng, đeo khẩu trang vây quang giường hắn. Có người cầm kéo mở áo hắn ra, đem mấy thứ cản trở trên người Dương Quân lấy xuống, thân thể xích lõa nằm trên giường.

Đối mặt với hình dạng đáng sỉ nhục này của mình Dương Quân nắm chặt hai mắt, từng cơn rồi lại từng cơn đau đớn cường liệt đoạt đi phản kháng cùng ý thức của hắn.

Chỉ có thể bất lực mà nằm giãy dụa thân thể mà rên rỉ.

“Phải nhanh một chút, hắn chống đỡ không nổi nữa rồi”.

m thanh giọng nói quen thuộc, Diêu Y Lẫm cũng theo vào phòng, cùng những người đó nói cái gì đó.

“Hay là ngài đi ra ngoài trước a, nơi này không thích hợp với Ngài…”

Hắn thấy Diêu Y Lẫm lắc đầu, lại nói với bọn họ vài câu thì đi tới.

Hắn cúi mình xuống, tóc bạc bị ánh sáng làm cho mập mờ: “…Rất đau sao?”

Dương Quân nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu.

Diêu Y Lẫm mím môi, cầm tay phải của hắn: “Nếu đau thì nắm tay ta được rồi.”

Dương Quân mở mắt ra, nhớ tới những lời này trước đây từng nghe qua. Trước đây trong một bộ phim trên TV người vợ lúc sinh, diễn viên cũng nói thế.

Đang nghĩ, bụng lại truyền đến đau đớn, như có người cầm mũi khoan ở trong bụng hắn khoan ra bên ngoài!

“A──!”

Hắn nhịn không nổi mà kêu lên, cấp bách mà nắm chặt tay Diêu Y Lẫm, cố sức mà ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Diêu Y Lẫm lớn tiếng đối người bên cạnh quát: “Còn đang làm cái gì, nhanh lên cho ta!”

Trán trắng nõn, xuất hiện một tầng mồ hôi.

Dương Quân bị người nghiêng thân qua, đem lưng đưa về phía bọn họ. Sau cảm thấy trên lưng lành lạnh, giống như được thoa cái gì đó. Tiếp theo cột sống đau xót, cảm giác vừa đau vừa xót lan ra trên cột sống.

Dần dần đau đớn giảm bớt, ý nghĩ trở nên chậm lại.

Dương Quân biết đây là tác dụng của thốc mê.

Một tấm vải bố màu lam phóng tới trên người hắn, ở giữa có một lỗ hống lớn, vừa vặn đem bụng hắn lộ ra.

Lúc này Dương Quân cảm thấy chuyển động dưới thắt lưng đã rất chậm chạp, chỉ nhìn thấy bọn họ trên bụng hắn lau rửa nửa ngày.

Trước mắt hiện lên mấy vật sáng loáng, bỗng thấy căng thằng, hắn nghe được người bên cạnh nói: “Chớ sợ chớ sợ, rất nhanh sẽ xong”.

Lòng bàn tay bị mồ hôi làm ướt, nhưng không phải là của hắn. Diêu Y Lẫm trên mặt có sắc trắng, Dương Quân nhìn, Diêu Y Lẫm cúi đầu hôn nhẹ mặt hắn.

“Nhanh thôi, nhanh thôi…”

Bên tai hắn vang lên âm thanh của nam nhân kia, Dương Quân cảm thấy nhiệt nóng trên bụng, bác sĩ mặc áo trắng trên găng tay plastic đã nhiễm đỏ, cái vật sáng loáng kia trên tay bác sĩ thay đổi góc độ liên tục.

Tất cả giống như mộng, như vậy mổ đúng không.

Cuối cùng bác sĩ lấy ra một khối vật toàn máu, Dương Quân không rõ mà nghĩ hình như hắn trước đây nằm mộng đã thấy.

Hai mắt nặng trĩu, Dương Quân chẫm rãi nhắm nghiền.

Cuối cùng chỉ nghe thấy Diêu Y Lẫm lớn tiếng kêu cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.