An Mộc:…… Con bà nó cái gì là - quỹ hộ chuyên nghiệp! Cả nhà ngươi đều là - quỹ hộ chuyên nghiệp!
“Vâng, việc này cũng chưa có gì là tệ, tệ nhất chính là, chính tai của mình nghe được- cô được người ta thổ lộ tâm tình đấy.”
An Mộc:……
Cầm lấy di động, mở dãy số ra, phát hiện có số của đại ma vương, thế nhưng đang ở trạng thái nghe, kéo dài trọn vẹn năm phút đồng hồ!
An Mộc lấy tay đập trên đầu mình, nha, khẳng định là không cẩn thận ấn nút nghe!
Nhưng vận khí của cô cũng thật tốt?
Bất quá, năm phút đồng hồ mà nói, chắc hẳn là không có nghe được chính mình cùng Ngôn Phi Thần nói chuyện đâu.
Còn tốt.
Nhưng khi người đối diện nói, giọng chợt trầm xuống tới, “An Mộc.”
Đáy lòng của An Mộc trầm xuống.
Xong rồi.
Xong đời.
Mỗi lần nghe anh ta kêu tên cô, đều là muốn bắt đầu trừng phạt.
Chỉ là cách xa như vậy, anh ta tính toán như thế nào trừng phạt cô đây?
“Chú nhỏ?” Giọng nói lập tức liền mềm xuống dưới, An Mộc cười hì hì, “Chú nhỏ, cháu, cháu chỉ nói mò thôi.”
“Nga? Nhưng ta cảm giác được nguy cơ.”
Cơ hồ là theo bản năng cô liền biết đối phương muốn nói gì, khẳng định là muốn đem quan hệ của bọn họ đưa ra ngoài ánh sáng thì phải.
An Mộc vội vàng mở miệng, “Chú nhỏ, cháu cam đoan, trong lòng cháu chỉ có chú!”
Một câu nói mặt không đỏ tim không đập.
Nhưng người đối diện nghe điện thoại chính là Phong Kiêu, đôi mắt đào hoa nhíu lại, khóe miệng cong lên, chỉ có phấn khởi một ít, “Nga? Thật sao?”
“Thật, so với vàng càng thật hơn!”
“Vậy cháu có bao nhiêu thích ta?”
An Mộc:…… Vì cái gì cảm thấy giọng nói này của đối phương, thật là tà ác làm người ta tưởng tượng muốn đánh hắn?
“Ừm?” Người đối diện tựa hồ không cao hứng.
An Mộc vội vàng trả lời: “So với nước biển nhiều hơn một giọt, so với sa mạc nhiều hơn một cái!”
“Hóa ra, có nhiều việc để thích như vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy, chú nhỏ, cho nên chú cứ yên tâm đi.” An Mộc vỗ vỗ bộ ngực, cam đoan nói, chợt ý thức được đối phương căn bản là nhìn không được, cô ngượng ngùng để tay xuống.
Nói chuyện điện thoại với đối phương, cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình đúng là không đủ dùng?
“Nga, nếu cháu dâu thích ta như vậy, ta đây càng muốn nói cho người khác biết thật tốt, như thế có thể làm phu nhân nha, sẽ không bị khi dễ nữa?”
“Phong Kiêu!!” An Mộc nóng nảy, hô to một tiếng, tiếp theo ý thức được chính mình quá kích động, vì thế nói chậm lại, “Chú nhỏ, cháu sai rồi còn không được sao? Ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho cháu lần này đi!”
“An Mộc.” Giọng nói của người đối diện thật lạnh, “Ta đã sớm cảnh cáo cháu dâu, Phong Kiêu ta sử dụng qua đồ vật, mặc dù phải huỷ hoại, cũng sẽ không để cho người khác chạm vào, cháu dâu hiểu ý tứ của ta chứ?”
“Cháu hiểu rồi! Cháu cam đoan không bao giờ làm vậy nữa!”
“Cháu dâu cam đoan, có thể tin sao?”
An Mộc:……
“Biết sai rồi?” Giọng nói của đối phương, đột nhiên có vẻ mềm xuống.
An Mộc vui vẻ, thường xuyên gật đầu, “Cháu biết sai rồi chú nhỏ, cháu cam đoan, về sau không bao giờ nói cái chuyện trên giường nữa.”
“Nga, chỉ cần nói với ta là được.”
An Mộc: “……”
Thật cẩn thận dò hỏi: “Chú nhỏ, vậy chú, không tức giận hả? Chuyện này, liền bỏ qua đi?”
“Đương nhiên……”
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, nhưng tiếp theo ——
“Không có.”
An Mộc mới vừa thả lỏng được một chút khi nghe được câu sau, giọng nói lại nâng lên: “Chú nhỏ, chú muốn thế nào, chú mới không tức giận?”
“Ừ, ta nói như thế nào, liền như thế nào?”
An Mộc cắn răng, “Đúng!”
Chỉ cần Phong Kiêu không nói quan hệ của bọn họ thì thật tốt!