An Mộc diễn quá giống thật, kéo theo một đám người đều tin tưởng. Nhưng có đánh chết Bạch Ngọc Khiết cô cũng sẽ không tin!
Ánh mắt của An Mộc lúc này trong trẻo, chứng tỏ là mê tình dược đã tan hết, vậy........là ai đã giúp cô ta giải?
Cô tiến về phía trước một bước, bọn họ nếu ở trên giường lăn lộn, thời gian gấp như vậy, người đàn ông này quần áo lại không chỉnh tề chỉ cần tìm ra một mảnh đồ lót, liền có thể chứng minh là họ thông dâm.
Trong miệng còn nói:
“ Anh Tử Khiêm, anh đừng tin lời cô ta nói, người đàn ông này.....”
Lời còn chưa nói xong, khi nhìn đến gương mặt của người đàn ông thì tự giác liền dừng lại.
Người này, lớn lên cũng thật sự là đẹp trai quá!
Trong chốc lát, lòng Bạch Ngọc Khiết bỗng sinh ra chút cảm giác ghen ghét, giòn nói không nhịn được lại càng thêm khắc nghiệt:
“ Hừ, tiên sinh, nói di, anh rốt cuộc là ăn trộm hay vốn là trai bao mà An Mộc tìm tới?!”
Lục tìm treen giường nhưng không thấy thứ gì, hai tay Bạch Ngọc Khiết gắt gao ôm tay trước ngực, quay đầu lại, trào phúng nhìn An Mộc:
“ An Mộc, anh Tử Khiêm ưu tú như vậy, cô thế nào lại còn tìm thêm người khác, hóa ra là tìm được tiểu bạch kiểm, lớn lên còn đẹp trai như vậy! A, thật đúng là tôi đã quá xem thường cô, bất quá,hiện tại, cô lại đem tiểu tình nhân nũng nịu biến thành trộm a?”
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông dụ hoặc trên giường:
“ Tiên sinh, ngươi cứ nói thật ra đi, bắt ăn trộm như thế nào lại bắt được ở trên giường? Ngươi nhất định là cùng An Mộc tâm đầu ý hợp đi?”
Bạch Ngọc Khiết đắc ý nghĩ, An Mộc, đây là ngươi tự tìm chết!
Lời Bạch Ngọc Khiết vừa nói ra, tức khắc lôi kéo lực chú ý của mọi người về phía người đàn ông.
Mà lúc này, người đàn ông trên giường rốt cuộc cũng động tác.
Chẳng hề sợ áo sơ mi bị bé rách làm lộ ra màu sắc da thịt, người anh ta bây giờ quần áo chật vật, nhưng anh chỉ vừa cử động, toàn bộ người trong phòng liền yên ắng lại.
Hai chân thon dài của anh thoáng dùng sức, ngồi bật dậy.
Rõ ràng là một động tác bình thường nhưng từng cái nhấc tay nhấc chân của anh đều mang lại áp lực vô hình, làm cho người khác không dám khinh thường.
Mà sau khi thấy được khuôn mặt hắn, thân hình Phong Tử Khiêm lập tức cứng đờ, môi mở ra, chỉ vì quá mức khiếp sợ mà không nói nên lời.
Đây, đây không phải là...........
An Mộc khẩn trương nhìn chằm chằm Phong Kiêu.
Nàng biết, bắt trộm là một cái cớ vô cùng gượng ép.
Nhưng sự tình đã loạn đến mức này, đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Dù sao bọn họ cũng khôn có chứng cứ xác thực, An Mộc cố gắng bình tĩnh lại, đang muốn mở miệng thì..........
Bạch Ngọc Khiết nhin thấy ánh mắt của An Mộc hiện lên một tia nôn nóng thì đối với phán đoán của mình càng thêm chắc chắn, cô cười lạnh giành nói trước:
“ Tiên sinh, anh còn không định nói lời nào sao? Hay là đợi An Mộc tìm cảnh sát đến bắt anhi?”
Phong Kiêu ngồi trên giường ánh mát nhíu lại, thân hình cao lớn, trong chớp mắt liền làm cho cả căn phòng trở nên chật chội.
Sau đó, đôi môi mỏng của Phong Kiêu khẽ mở, ý cười lạnh lùng càng thêm đậm, khiến cho người ta cảm giác lạnh căm:
“ Bắt ta?”
Bạch Ngọc Khiết gật đầu:
“ Đúng, dám đến Phong gia trộm đồ vật, đương nhiên phải bị cục cảnh sát mang đi rồi, ngươi.....
Lời còn chưa nói xong, liền thấy vẻ mặt tôn kính của Phong Tử Khiêm, thậm chí còn có chút lấy lòng không thể tưởng tượng:
“ Chú út!”
Chú........chú út?!!!!
Vẻ đắc ý trên gương mặt của Bạch Ngọc Khiết còn chưa tan, cả người đều đông cứng lại. Mà An Mộc cũng là kinh ngạc đến không khép nổi miệng!
Người đàn ông yêu nghiệt trước mắt này, chính là cái nhân vật truyền kỳ kia của Phong gia?!
Từ nhỏ lớn lên ở Phong gia, cô chính là nghe truyền thuyết của người này mà lớn!