Nghe Tiểu bá vương nói, An Mộc cảm thấy buồn cười.
Ngày hôm qua, một nhà bọn họ khi dễ cô, hôm nay liền khẩn cầu cô, phong thuỷ đã thay đổi rồi sao?
An Mộc nheo nheo mắt, “Phong tiên sinh, những lời đồn đãi trên mạng, tôi đều nhìn thấy.”
Phong Tử Khiêm lập tức mở miệng, “Cái đó đều là bịa đặt! Đường Hạ, cô không tin tôi sao?”
Tin tưởng ngươi?
An Mộc cong cong khóe môi, vẻ mặt lạnh lẽo, “Phong tiên sinh, anh có cái gì mà tôi phải tin tưởng anh? Sóng gió ầm ĩ đến tận bây giờ, nếu chúng ta ở bên nhau, về sau Đường Hạ tôi còn đi diễn được nữa không?”
Phong Tử Khiêm nghẹn lời, “Chính là tôi……”
An Mộc nhìn hắn, “Mau chóng giải quyết sự việc nhà của anh đi.”
Nói xong, túm lấy Diệp Đồng Đồng rời khỏi.
Phong Tử Khiêm nhìn bóng dáng của cô, thở dài, rũ đầu cầm lấy di động, đăng nhập Weibo liền phát hiện Đường Cảnh có động thái(hành động) mới.
Đường Cảnh V: Hy vọng còn có thể cùng nhau đóng phim.
Phong Tử Khiêm lập tức cảm giác được nguy cơ lớn, nghĩ nghĩ, Phong Tử Khiêm cầm lấy di động nhắn cho An Mộc: Buổi tối 6 giờ, gặp ở quán cà phê.
Cùng Diệp Đồng Đồng đi một khoảng xa, An Mộc nhìn thấy tin nhắn.
Diệp Đồng Đồng dò hỏi: “An Mộc, cô sẽ đi sao?”
“Đương nhiên sẽ không.” An Mộc mở miệng, “Nếu anh ta nói đi chỗ nào liền đi chỗ đó sao, còn là gì cuộc đàm phán(thương lượng) nữa?”
Cô muốn dồn Phong Tử Khiêm đến mức giới hạn, cô mới có thể nắm giữ quyền chủ động!
Ban đêm, An Mộc nằm ở trên giường, cầm di động, đưa chân lên.
Mới vừa bước đi, liền nhìn đến cái tin nhắn mật.
Nam Quốc tiên sinh: Ở?
Thời gian là giữa trưa hôm nay.
Bất quá…… Nam Quốc tiên sinh là ai?
An Mộc hơi sửng sốt, hướng lên trên lịch sử trò chuyện, cái này, liền ý thức được, thế nhưng là đại ma vương Phong Kiêu!
Mang theo nghi hoặc, cô trả lời một câu.
Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Ở, làm sao vậy?
Mới vừa nhắn xong, nhìn đến Weibo của mình, lại nghĩ đến tên của anh ta, trong nháy mắt An Mộc hiểu ra.
Nha, thế nhưng anh ta chiếm tiện nghi của cô!
Vừa muốn nêu tên, phía đối diện liền đinh một tiếng, tin tức lại hiện lên.
Nam Quốc tiên sinh: Đang làm gì?
An Mộc nghĩ đến mục đích của chính mình, cười hắc hắc, tựa trên giường, hai chân gác ở giữa không trung, lắc lư.
Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Anh đoán?
Nam Quốc tiên sinh: Suy nghĩ về ta.
Phốc ~
Thằng nhãi này cũng thật tự kỷ!
Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Chú nhỏ, chú quả thực chính là con giun trong bụng cháu ~
Ghê tởm chết anh, giun đũa đại ma vương!
Nam Quốc tiên sinh: Đối với một số động vật đơn bào, hơi chút vừa động đầu óc liền biết cô suy nghĩ cái gì.
An Mộc:……
Động vật đơn bào…… Tế bào động vật…… Động vật……
Nha, cô từ nhỏ cho rằng cái đầu nhỏ dưa của mình là thông minh, như thế nào liền biến thành động vật đơn bào?
Hô hấp của An Mộc tăng thêm vài phần.
Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Chú nhỏ, có thể nhờ chú làm một chuyện hay không.
Nam Quốc tiên sinh: Đương nhiên vui lòng cống hiến sức lực.
Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Chú nhỏ, cháu cùng Phong gia giằng co, chú có thể đứng ở trung lập(ko giúp bên nào) được không?
Nam Quốc tiên sinh: Vậy cô lấy cái gì tới báo đáp ta?
Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Chú nghĩ muốn cái gì?
Phong Kiêu ở kinh đô, lười biếng nằm ở trên giường, hai chân chéo lại, thân hình thon dài, cơ hồ đem cả cái giường chiếm hết.
Anh thích ý nhìn di động, trước giờ ngại đánh chữ vì rất phiền phức, thế nhưng giờ cầm cái di động, lên Weibo nhắn tin.
Nhìn những lời này của An Mộc, môi mỏng cong lên, hơi thở lãnh mị phả ra.
Anh vừa muốn trả lời, di động đột nhiên vang lên.
Mày của Phong Kiêu nhíu lại, liền nhìn đến trên mặt hiện lên ba chữ: Hạ Tâm Băng.