Tim An Mộc nhảy lên, nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên quay đầu lại.
Then cửa vặn một chút, sau đó mở ra, Dung Trạch đứng ở cửa, quay đầu lại giải thích với Hạ Tâm Băng:
“…… Có bảy tám người, đều đang ở trong phòng, đã sớm rất muốn gặp cô một lần……”
Nói tới đây, Dung Trạch một cái quay đầu lại, liền nhìn thấy An Mộc đứng ở cửa, tức khắc sửng sốt, mở miệng nói:
“Em ở chỗ này làm gì?”
An Mộc biết, hiện tại rời đi, đã không còn kịp rồi.
Cô cắn cắn môi, chỉ có thể xoay người, lặng lẽ đem trong tay bao ném tới trên sô pha, sau này lui lại mấy bước, đối Dung Trạch lắc lắc đầu:
“Không có việc gì.”
Dung Trạch cũng không so đo, nghĩ thầm khẳng định là cô kích động mà tới đón tiếp, anh lách người, né khỏi cửa:
“Hạ lão sư, mời cô vào trong.”
An Mộc trốn đến trong một góc, tiếp theo, phía trước có một thân hình cao lớn, che cô lại.
An Mộc ngẩng đầu, liền phát hiện là Đường Cảnh.
Đường Cảnh hơi hơi nhíu lại mi, nhìn cô một cái, không nói gìloại hành động khiến người khác ấm lòng này, khiến An Mộc rất cảm động.
Đường Cảnh là biết thân phận của cô, nhưng là chưa từng nói với người khác.
Này xem như một loại tôn trọng dành cho cô.
An Mộc cắn cắn môi, mân khẩn môi, nhìn về phía cửa chỗ.
Từ cửa, một người xuất hiện một quý phu nhân vân đạm phong kinh.
Tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì bảo dưỡng khéo léo, nhìn qua thấy vẫn còn rất xuân sắc, một chút cũng không già.
Bà ấy mặc một cái váy dài màu đen, chân đeo một đôi màu đen giày cao gót, sắc đen huyền bí làm rõ lên da thịt trắng tươi, có vẻ hắc bạch phân minh, nhất cử nhất động của bà ấy là một cổ ưu nhã tự nhiên hương vị, đó là một loại ưu nhã được rèn giũa bởi thời gian, bất luận ai cũng không thể bắt chước.
Bà vừa xuất hiện ở cửa, toàn bộ trong phòng khí tràng, nháy mắt đã xảy ra biến hóa.
Những người vừa rồi còn kiêu ngạo làm tiền bối bây giờ tựa như học sinh tiểu học, một đám ánh mắt lộ ra sắc mặt hâm mộ nhìn về phía Hạ Tâm Băng, tiếp theo, ở thời điểm bà tiến vào, tất cả đồng thời nói:
“Chào Hạ lão sư.”
Bà là vị thần của giới giải trí, là vị thần áp đảo tất cả bọn họ.
Hạ Tâm Băng quyến rũ cười, đối với bọn họ gật gật đầu, thanh âm khàn khàn, lộ ra hương vị mị hoặc:
“Tôi có việc tới thành phố C công tác, nhớ đến Dung Trạch đang đóng phim ở chỗ này, hôm nay còn là sinh nhật cậu ấy, nên liền tới xem náo nhiệt, hy vọng không quấy rầy đến mọi người.”
Bà nói chuyện nho nhã lễ độ, nhưng lại làm tất cả mọi người nhịn không được ngưỡng mộ.
Ngô Tư Tư giống như đứa con nít, đi lại gần:
“Hạ lão sư, có thể nhìn thấy cô thật tốt, em có thể,cô có thể kí tên cho em không?”
Ngữ khí nói chuyện, lộ ra vẻ thật cẩn thận, tựa hồ sợ Hạ Tâm Băng không vui.
Hạ Tâm Băng cười gật gật đầu, Ngô Tư Tư liền tức khắc lộ ra vẻ mặt của con nít khi được cho kẹo.
An Mộc đứng phía sau Đường Cảnh, trốn ở góc phòng, liền như vậy nhìn Hạ Tâm Băng.
Trong lòng, từng đợt dâng lênmột cảm giác bâng khuâng.
Đã là nhiều năm như vậy rồi, cô là lần đầu tiên nhìn thấy bà.
Nhưng cô, chỉ có thể tránh ở phía sau Đường Cảnh, yên lặng nhìn chăm chú vào bà.
An Mộc liền cảm thấy chua xót khó nhịn.
Cô nghĩ tới mấy năm nay, cùng Hạ Tâm Băng liên hệ chưa đến vài lần.
Ngày đó cha mẹ qua đời, cô thiếu chút nữa bị đưa đến cô nhi viện, khi đó, cô từ trong sổ của cha, tìm được số điện thoại của bà, cô kích động gọi ngay cho bà.
Thậm chí, khi đó cô đã trừng mắt mắt thật to, chờ mong bà ấy đến.