Hai người nói xong liền một trước một sau đi ra ngoài.
Đưa Hạ Tâm Băng đi xong, Dung Trạch trở về, Ngô Tư Tư liền chạy lại đây, nhìn thấy thủ đoạn của An Mộc, vẻ mặt hiện ra biểu tình: người chết chắc rồi:
“Đường Hạ, cô điên rồi! Kia chính là Hạ Tâm Băng lão sư! Cô cùng bà ấy nói cái gì a? Cô biết Hạ Tâm Băng lão sư ở giới giải trí của Hoa Hạ có địa vị như thế nào không?!”
Đào Nhạc Hạo cũng xoa xoa ấn đường:
“Đường Hạ, cô không thích Hạ Tâm Băng lão sư? Cô tại sao lại không thích Hạ Tâm Băng lão sư?”
Tiếng ồn càn lúc càng nhiều:
“Hô hô, cho trái tim bình phục một chút đi, vừa rồi là Hạ nữ thần đã giáo huấn một người mới sao? Có phải hay không là chèn ép hậu bối? Nga nga, loại chuyện này, nếu tôi đăng đến báo chí thượng, tuyệt đối là đầu đề!”
Lời này vừa ra, Ngô Tư Tư tức khắc trừng mắt liếc cô một cái, rả rích vội vàng xua tay:
“Tôi chỉ là nói chuyện! Sự tình hôm nay tôi một chữ đều sẽ không nói ra, cô yên tâm. Bất quá, tôi không nói, nhưng Đường Hạ đã đắc tội hạ lão sư, chỉ sợ……”
Ngô Tư Tư lại quay đầu nhìn về phía An Mộc:
“Đường Hạ, cô đúng thật là điên rồi! Cô biết Hạ Tâm Băng lão sư là ai khong?! Bà ấy không chỉ là thần của giới giải trí, vị trí củ bà ấy ở giới nghệ sĩ đều không ai có thế thay thế, có thể nói, một câu của bà ấy có thể hoàn toàn đem ngươi phong sát, hơn nữa, hơn nữa chồng của Hạ Tâm Băng lão sư, chính là tổng tài của công ty giải trí Ánh Sao!”
“Hai đại thủ lĩnh công ty, bởi vì Hứa Lộ, cô đắc tội FAE, vừa rồi, cô lại đắc tội phu nhân tổng tài Ánh Sao, Đường Hạ, cô là chê con đường sự nghiệp quá dễ dàng nên tự tạo chút khó khăn sao?”
Công ty giải trí ánh sao?
A, cô biết, cô đương nhiên biết chồng của Hạ Tâm Băng bây giờ là tổng tài của Ánh Sao, thậm chí cô còn biết, Hạ Tâm Băng còn sinh cho ông ấy hai đứa con gái.
Một nhà bốn người bọn họ, tình cảm nồng đậm, thường xuyên được đăng báo.
Mà An Mộc cô, mỗi lần đều chỉ có thể xem báo rồi lại cực kỳ hâm mộ hai cô em gái chưa bao giờ gặp mặt kia.
Bất quá từ nay về sau, cô sẽ không tiếp tục hâm mộ nữa.
An Mộc cô, không còn có cái loại mẹ này!
Mẹ cô là Đường Hoa, đã qua đời cùng với ba cô rồi.
An Mộc trấn định lại tâm tình, nhìn vẻ mặt đầy nôn nóng của Ngô Tư Tư, cô biết cô ấy tức giận, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cô.
Tất cả mọi người trogn phòng đều nhìn cô, mắt lộ ra vẻ đáng tiếc.
Dung Trạch cau mày, đột nhiên mở miệng:
“Không có việc gì, chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật của toi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho em.”
Một câu nói ra, Ngô Tư Tư xì một cái liền cười ra tiếng tới, túm túm An Mộc:
“Đường Hạ cô nghe tôi đi, nếu là hai công ty bọn họ hợp nhau tới phong giết cô, cô liền ăn vạ Dung ảnh đế, chỉ cần anh quay phim truyền hình, cô liền phải làm cái nữ chính, xem bọn họ có có dám không cho Dung ảnh đế mặt mũi không!”
Lời NGô Tư Tư vừa nói ra, Đào Nhạc Hạo liền ở bên cạnh lắc lắc đầu:
“Ngô Tư Tư, theo lẽ mà nói, cô cùng chúng tôi đã quen biết nhiều năm, thế nhưng hôm nay như thế nào ngược lại giúp đỡ Đường Hạ tính kế khởi Dung Trạch?”
Ngô Tư Tư bĩu môi: “Tôi thích! Tôi vừa thấy này tiểu cô nương liền rất thích!”
An Mộc lúc này mới hiểu rõ, Ngô Tư Tư vừa rồi nói những lời này đó, không phải vì hù dọa chính mình, mà là vì bức Dung Trạch tỏ thái độ, lập tức trong lòng chuyển ấm, cô cúi đầu:
“Tư tư tỷ, tôi thật sự cảm thấy có chút không thoải mái tôi đi trước nhé.”
Lúc này đây, tất cả mọi người không ai ngăn đón cô, bởi vì giờ phút này sắc mặt của An Mộc, thật là khó chịu đến cực hạn rồi.
Cô cầm lấy túi xách, mở ra cửa phòng, đi thang máy xuống lầu.
An Mộc đi đến tiểu khu cửa chỗ, đang muốn ra đường bắt xe về nhà, liền phát hiện…… Ven đường dừng lại một chiếc Bently dài màu xám.
Mặt An Mộc lập tức khó chịu, cửa sổ chiếc xe kéo xuống, dưới ánh đèn đường gương mặt Phong Kiêu dần xuất hiện, chưa bao gườ An Mộc cảm thấy nhàn nhạt ấm áp đến vậy.
Cô cơ hồ không hề suy nghĩ, mồm nhanh hơn não, đột nhiên nói:
“Chú út, tôi đắc tội một người, bị người ta đuổi cùng diết tận, anh có thể giúp tôi không?”