An Mộc cũng không biết chính mình bị làm sao, biết rõ người đàn ông này trước nay vẫn cực lực phản đối cô đóng phim, nếu có người chèn ép cô, anh cũng không cần ra mặt mà vẫn có thể chấn áp thay cô, vậy mà giờ đây cô lại hỏi câu như vậy.
Có lẽ, vì vừa gặp Hạ Tâm Băng, tâm trạng có chút xúc động, cảm thấy chính mình quá cô độc và đáng thương?
Cô tự giễu chính mình, đi sang bên kia, mở cửa lên xe.
Vừa ngồi vào xe, cảm xúc của cô dịu đi rõ rệt.
Phong Kiêu nhìn cô chăm chú.
Từ hôm qua khi nhận cuộc điện thoại khó hiểu kia cô đã không được vui, chính mình có nhắc Vệ Uy tìm số điện thoại kia, nhưng lại không có kết quả vì số điện thoại đó đã bị vô hiệu hóa sau cuộc gọi kia.
Vẻ mặt của cô ngày hôm nay...
Phong Kiêu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua căn nhà của Dung Trạch, hay là bị ai đó đả kích trong tiệc sinh nhật rồi?
Hừ, cũng không biết là kẻ nào dám ác mồm ác miệng với cô?
Nhìn cô hồn bay phách lạc này rõ ràng là đã...!
Phong Kiêu nhìn về phía trước, con ngươi chậm rãi chuyển động, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Sẽ.”
Sẽ?
Sẽ cái gì?
An Mộc khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt đối phương bá đạo ương ngạnh, anh ôm eo cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.
“Người phụ nữ của anh, ngoại trừ anh, ai cũng không thể ức hiếp!”
Rõ ràng là một câu nói dịu dàng tình cảm, qua miệng Phong Kiêu lại thành xơ xác tiêu điều.
An Mộc cắn môi nhìn anh, cô rất muốn tin tưởng những lời này.
Nhưng điều kiện tiên quyết lại là....người phụ nữ của anh.
Nhớ đến bài báo hôm nay, An Mộc đột nhiên cảm thấy mất mát, anh muốn kết hôn rồi.
Quen biết Phong Kiêu lâu như vậy, An Mộc hiểu, anh là một người vô cùng nguyên tắc, chỉ cần kết hôn, anh sẽ chung thủy với hôn nhân, nhưng đến lúc nó, chính mình có phải sẽ không còn là người phụ nữ của anh nữa?
Đến cùng, An Mộc vẫn muốn thoát khỏi Phong Kiêu, nhưng giờ phút này dô lại có cảm giác không muốn rời xa anh.
An Mộc nhắm mắt, ở trong lòng anh phỉ nhổ chính mình!
Vô dụng!
Người đàn ông này ức hiếp mày, mày còn ảo tưởng gì ở anh ta?
Chưa kể, giữa hai người vốn chỉ là một cuộc giao dịch!
Tâm trạng càng thêm mất mát, nhưng An Mộc đột nhiên nghĩ đến....
Hạ Tâm Băng dựa vào cái gì mà lại là người quan trọng với mình như vậy, bà ta dựa vào cái gì mà vừa xuất hiện đã gây ảnh hưởng đến tâm trạng của mình? Bà ta có tư cách gì?
An Mộc lập tức ưỡn thẳng lưng, đúng, cô phải kiên cường lên thì sẽ không bị người phụ nữ kia làm ảnh hưởng!
Một phút sau cô liền điều chỉnh tâm trạng của mình, vứt hết chuyện không vui ra sau đầu, cả người dựa vào Phong Kiêu, “Chú, anh thật tốt!”
Nếu tương lai có một ngày bọn họ phải chia tay, thì cứ hưởng thụ trọng vẹn một ngày hôm nay đi!
Phong Kiêu đâu biết trong lòng cô nghĩ nhiều như thế nào, chỉ là cảm thấy cô đã vui hơn một chút thì yên lòng.
Chiếc Bentley nhanh chóng về đến biệt thự, Phong Kiêu phát hiện An Mộc đã tựa vào lòng anh mà ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Anh nhíu mày, đắp áo cho cô cẩn thận, sau đó xuống xe, vươn tay ra bế cô lên.
“Lão đại, cánh tay của anh không thể dùng sức!” Thượng Quan Vũ ở phía trước nhìn thấy vội vã mở miệng, sốt ruột đi tới. “Để tôi?”