Nhìn mẹ của Phong Kiêu cũng không phải kiểu người ép con trai phải thực hiện hôn nhân thương mại, trên mạng nói là Phong Kiêu tự mình thả tin tức này ra, chim sẻ biến thành phượng hoàng.
An Mộc ngẩng đầu lên, hai mặt sáng lên đầy chờ mong, “Nếu vậy, anh cảm thấy em thế nào?”
Phong Kiêu mở mắt nhìn cô.
Nhìn cô căng thẳng, nếu không phải vì đã nghe thấy cuộc điện thoại kia, giờ phút này anh còn khẳng định cho rằng đối phương là vì yêu thương chính mình…
An Mộc khựng lại một chút, “Chúng ta kết hôn đi, chúng ta…”
“Xì” Phong Kiêu cười phá lên, “Em nghĩ anh sẽ kết hôn với em?”
Giọng nói mang theo sự trào phúng nồng đậm, trái tim Phong Kiêu thít chặt lại, sau đó, anh thành công khi thấy vẻ mặt cô sa sầm.
Phong Kiêu không nhịn được tự giễu.
Từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì được nấy, mà lúc này, anh chỉ muốn có trái tim của một người con gái, nhưng trong tim người này không hề có anh!
Hai tay dưới gáy nắm chặt thành quyền, anh đanh mặt lại.
An Mộc cảm thấy không khí trong lồng ngực đều bị rút hết đi, nhưng cô không thể chịu thua, không thể chịu thua!
Cô cố gắng giãn mặt ra tươi cười, lại gần anh nói, “Chú, vì gì mà anh không kết hôn với em? Anh xem, em biết nấu ăn, em xinh đẹp, mà chúng ta còn…”
Còn cái gì, An Mộc vẫn là xấu hổ không dám nói ra.
“Còn lên giường?” Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng, “Trên đời này người muốn lên giường cùng anh rất nhiều, chỉ cần anh tùy ý lựa chọn, không hẳn không có được người hài hòa với anh như em.”
Thế này là thế nào?
An Mộc ngẩng ngơ, nghĩ theo cách này, cô đích thật là không có bất kỳ ưu thế nào cả.
Cổ tay cô đột nhiên bị anh hung hãn nắm chặt, anh nhìn thẳng vào mặt cô, trên mặt anh không có nụ cười, con ngươi tối đen hơn bóng đêm, sâu không thấy đáy