Sâu trong cung, Thái tử lương đệ đứng quạnh quẽ trong cung điện, ném thượng lụa trắng hướng trên xà nhà.
Lúc này màn hình phóng gần hơn, nàng dùng vẻ mặt hung tợn mà trợn mắt, sau đó là độc thoại nội tâm: Ha hả, cuối cùng vẫn là ngươi thắng, ta cho rằng, tiêu diệt ngươi, ta chính là Hoàng Hậu, nhưng không nghĩ tới…… Ta chỉ là quân cờ của Hoàng Thượng.
Cảnh cuối cùng, là hoàng đế thượng vị nơi đài cao, hậu cung tuyển tú, ngồi ở hậu vị, là nữ nhi của một vị đại thần, mà trên mặt hoàng đế, sẽ không bao giờ xuất hiện lại vẻ mặt ngu ngơ vủa vị Thái tử thưở nào, tình cảm mãnh liệt, vĩnh viễn đều là như vậymột vẽ nhàn nhạt biểu tình, tựa hồ trên thế giới này, không còn có cái gì có thể khuấy động đến tâm của hắn nữa.
……
An Mộc đóng máy, đây đã là cảnh cuối cùng của bộ phim rồi.
Về khách sạn dọn dẹp lại dồ của mình một chút, An Mộc đi ra, liền thấy nhân viên đưa cô đến đoàn phim.
An Mộc nghe nói như thế, hơi khựng lại, cô trước nay cũng chưa coi Phong Kiêu là bạn trai, giờ phút này ngẫm lại, mình đúng là đồ xấu xa, chưa từng thật sự quan tâm anh.
An Mộc ngẩng đầu lên nói:
“Dung lão sư, tôi cùng anh ấy, chỉ là nháo một trận, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường nhanh thôi.”
Chắc chắc sẽ ổn thôi.
Dung Trạch nhún vai:
“Nga,khi nào hai người chia tay rồi, em nhất định phải nói cho tôi biết.”
Một câu nói ra, làm An Mộc dở khóc dở cười.
Ngô Tư Tư lại thở dài:
“Đường Hạ, buổi tối hôm nay mọi người nói muốn giúp em mở tiệc chúc mừng đóng máy đâu, emthật sự có việc gấp lắm à, sao lại đi vội như thế?”
Trong ánh mắt An Mộc lộ ra thần sắc áy náy:
“Tư tư tỷ, Dung lão sư, Đào lão sư, cám ơn mọi người trong khoảng thời gian này chiếu cố cùng trợ giúp em rất nhiều.”
Cô cuối đầu cảm ơn ba người họ, biểu tình thành khẩn, kiên định:
“ Em vốn dĩ phải mời mọi người ăn bữa cơm, chính là thật sự có việc gấp, chờ mọi người đi kinh đô, em nhất định mời khách!”
Ngô Tư Tư ôm lấy cổ cô, cười hì hì mở miệng:
“Đường Hạ, một lời đã định a, đến lúc đó chị muốn đi ăn một bửa cơm thật đáng giá!”
An Mộc hơi hơi mỉm cười:
“Nhất định rồi!”
Chào tạm biệt mấy người họ, An Mộc bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi xuống lầu, cô bước đi thực mau, tựa hồ thật sự có chuyện rất gấp.
Cô là thật sự có chuyện rất gấp.
Cô thậm chí không quay về biệt thự ở thành phố C mà trực tiếp đi đến nhà ga, mua một chiếc vé đến Kinh đô sớm nhất.
Tình yêu của Mị nhi, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc, nhưng cũng chỉ là một nhân vật,
Nhưng An Mộc cô lại không phải!
Cô không thể liền như vậy từ bỏ Phong Kiêu, nếu anh đi Kinh đô, như vậy cô đi Kinh đô tìm anh!
Ngồi suốt bốn tiếng trên xe lửa, rốt cuộc cũng đi tới nhà ga Kinh đô.
Cô gấp gáp không chờ được liền bắt xe hướng về biệt thự ở Kinh đô của hai người.
Thời điểm cô tới biệt thự, đã là đêm khuya 12 giờ rưỡi.
An Mộc xách theo rương hành lý, đứng trước cửa biệt thự, lại một lần cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại cho người đàn ông kia, nhưng khi gọi qua, điện thoại vẫn tắt máy như cũ.
An Mộc nhịn không được uể oải, chẳng lẽ, Phong Kiêu vẫn còn khó chịu?
Cô thở dài, lại lần nữa nhìn nhìn biệt thự, lấy ra chìa khóa mở cửa vào.
Cửa phòng mở ra, cô đi một vòng quanh phòng.
Biệt thự tuy rằng sạch sẽ sạch sẽ, nhưng nhìn qua là biết do người giúp việc dọn, bởi vì hết thảy mọi thứ vẫn duy trì bộ dáng khi cô rời đi.
Có nghĩa là…… Phong Kiêu không ở nơi này?
An Mộc trong nháy mắt cảm thấy có chút mất mát.
Cô lại phát hiện, ngoại trừ chổ này, chỉ có đến FAE mới có thể tìm được anh!
An Mộc cắn răng, cái người đàn ông này! Nếu nơi này anh không tới, như vậy công ty, anh chắc chắn sẽ đi!
Ngày mai, cô đến công ty tóm anh!
Bởi vì đi đường quá mệt mỏi, cho nên An Mộc trực tiếp ngã xuống liền ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, cô vừa mới tỉnh lại, liền nghe được âm thanh mở cửa.
Mắt An Mộc lập tức sáng lên, chẳng lẽ là…… Anh đã trở lại?! Bởi vì cái biệt thự này, chỉ có cô và anh có chìa khóa