An Mộc nhảy từ trên giường xuống, không kịp đi giày, chạy vội ra khỏi phòng ngủ, “Chú…”
Cô khựng lại, cô nhìn xuống thấy người bảo an bước vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Người bảo an cung kính mở miệng, “An tiểu thư, cô đã trở lại?”
An Mộc ủ rũ cụp mắt, “Hóa ra là anh.”
Sao cô lại quên mất, nhân viên bảo an cũng có chìa khóa dự phòng?
“Vâng, là tôi, An tiểu thư đang chờ ai sao?”
An Mộc thất vọng nói, “Không có.”
Nói xong cô buồn bã quay về, bước được hai bước lại quay đầu hỏi, “Anh Phong không về đây sao?”
Người bảo an lắc đầu, “Không có.”
An Mộc thở dài, cúi đầu cụp tai, giống như một con cún bị chủ nhân vứt bỏ, cô ngồi trên giường thở dài rồi lại thở dài.
Liên tục hít thở một lúc, An Mộc liền đứng lên, mở tủ quần áo chọn xem hôm nay nên mặc gì.
Tuy ở bên Phong Kiêu, nhưng cô vẫn ăn mặc giản dị, đa phần đều là quần bò áo phông. Trước kia Phong Kiêu mua quần áo cho cô cô cũng không có hứng thú, nhưng giờ phút này lại hận không thể mặc được tất cả.
An Mộc rốt cuộc cũng thông suốt một câu, phải tôn trọng vẻ đẹp của chính mình.
Trong tủ không có bộ quần áo nào nổi bật lắm, An Mộc chỉ có thể cầm thẻ đen mà Phong Kiêu từng đưa cho, ra ngoài mua sắm!
Ít nhất, đi gặp anh cũng phải thật xinh đẹp.
An Mộc bắt xe đến trung tâm thương mại Thế Kỷ Kim Nguyên, bên trong đều là các thương hiệu thời trang nổi tiếng, giá một chiếc áo ở đây tối thiểu cũng lên hàng vạn.
Thân là tiểu thư của nhà họ An, trước khi 10 tuổi, cô được được ăn mặc rất đầy đủ, nhưng từ khi được nhà họ Phong nuôi dưỡng, cuộc sống của cô càng ngày càng túng quẫn, cho nên lớn đến từng này rồi cô rất ít khi đi dạo phố.
Cửa hàng hiệu Valentino được trang hoàng hoa lệ, phòng ốc rộng rãi, các thiết kế được trưng bày ở đây cũng không nhiều lắm.
An Mộc ngẩng đầu, xem qua một lượt, đột nhiên để ý một chiếc váy dài màu xanh da trời.
Chiếc váy này thiết kế đơn giản, nhưng lại đoan trang quý phái, An Mộc nhìn qua một lần đã thích.
Cô nói với nhân viên bên cạnh, “Tôi muốn thử cái này.”
Nhân viên của Valentino nhất định là cao cấp, cho dù bọn họ nhìn An Mộc ăn mặc giản dị không giống người có tiền thì cũng sẽ không khinh bỉ đuổi người.
Nhân viên mỉm cười gỡ chiếc áo xuống, nói, “Thưa cô, cô thực sự muốn thử sao?”
Thói quen của An Mộc khi mua quần áo sẽ nhìn giá cả đầu tiên.
Bộ váy áo này lên đến cả trăm vạn, An Mộc hoảng sợ, cắn răng nhìn lại bộ váy.
Trong lúc rối rắm, một bàn tay đưa tới trực tiếp lấy đi bộ áo váy trong tay cô.
An Mộc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy đeo kính, ném bộ áo cho trợ lý đằng sau, “Cái này thế nào?”
Trợ lý nhỏ lăng xăng mở miệng “Chị thật tinh mắt, chị mà mặc bộ này chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp!”
Người phụ nữ nhếch khóe môi, “Trả tiền.”
Cái kiêu bơ đẹp thế này làm An Mộc thực cảm thấy buồn cười.
Cô đi tới cản đường của người phụ nữ, “Thật ngại quá, bộ áo váy này là tôi đã chọn trước.”