Phong Kiêu lấy thuốc làm tan máu đông trong hộp thuốc ra, rồi nắm lấy cổ tay An Mộc.
Bị bàn tay cứng như thép nguội của anh nắm lấy, An Mộc không thể phán kháng nổi, cô ngoan ngoãn ngồi nhìn anh.
Sau đó, liền nhìn thấy Phong Kiêu xốc tay áo của cô lên, nhìn cánh tay được anh nặn máu đọng ra, anh ở bên cạnh thấp giọng mở miệng, “Đau không?”
An Mộc nghe lời này, trong lòng đau xót không tưởng tượng được.
Cô cắn môi.
Đau không?
Đương nhiên là đau.
Nhưng tim còn đau hơn.
Người đàn ông này rõ ràng đã trả tự do cho cô rồi, vì sao vẫn còn dịu dàng như thế?
An Mộc nghiêng đầu, cố gắng không để anh phát hiện ánh lệ trong mắt mình, mím môi nói, “Anh Phong, thuốc đã bôi xong rồi, tôi đi được chưa?”
Cũng không ngờ vừa mới nói ra, thắt lưng đã bị người đàn ông ôm lấy, sao đó anh đưa tay vuốt ve lưng mình nói, “Được rồi, Mộc Mộc, anh không giận em, chúng mình làm lành đi.”
Đột tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, giống như An Mộc chính là đồ sứ quý giá nhất, không cẩn thận sẽ vỡ vụn.