Phong Kiêu chịu mở miệng, Phong Hầu muốn tìm người cũng dễ dàng hơn.
Ngoài biệt thự, một chiếc Roll-Royce cáu cạnh đang đậu ở đó, hai vệ sĩ áo đen đứng bên xe, cung kính đợi Phong Hầu đi tới.
Phong Hầu đang đi đột nhiên ngoái đầu lại nhìn căn nhà, vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng vẫn là phun ra ba chữ, “Tiểu tử thối!”
Đứa con trai cố chấp này, có o ép kiểu gì nó cũng không đổi ý, nhưng lần này…
Ông đương nhiên biết là do lúc đó An Mộc nói chuyện với nó trên lầu nó mới hồi tâm chuyển ý, tuy không biết An Mộc đã nói gì, nhưng trên đời này cuối cùng cũng có một người có thể làm cho Phong Kiêu nó thỏa hiệp.
Đây là chuyện tốt.
Phong Hầu khom lưng ngồi vào xe, hai vệ sĩ đều lên ngồi ghế trước, chiếc xe được khởi động rồi ra khỏi biệt thự, đằng trước và đằng sau đều có xe đi theo để bảo vệ.
Phong Kiêu đứng trên sân thượng nhìn theo cho đến khi những chiếc xe biến mất rồi mới bước vào trong.
Đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy An Mộc đang ngồi trên giường, vẻ mắt có chút nôn nóng.
Phong Kiêu nhớ tới động tác ban nãy lúc cô vào phòng, khóe môi hơi nhếch lên, đi từng bước tao nhã tới gần cô.
Nghe tiếng mở cửa, An Mộc ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đi tới.
Phong Kiêu đến trước cô, mặt mày giãn ra, “Ba anh đi rồi.”
Ánh mắt An Mộc sáng lên, lập tức đứng lên vội vàng nói,”Đó là ba anh, đừng ăn nói như vậy.”
Nhớ ra rằng hôm nay là do mình có lỗi, lúc này nhắc đến chủ đề chình khiến An Mộc đột nhiên cảm thấy vừa rồi đã bị anh hướng “đi sai đường”.
Giờ muốn suy nghĩ thêm cũng nghĩ không ra, nhìn anh ngồi trên giường vươn tay giữ lấy cánh tay cô, An Mộc chỉ cảm thấy nhẹ hẫng một cái đã an vị trên đùi anh rồi.
“Em đang nghĩ gì?” Hơi thở của anh phả vào hõm tai cô, ấm áp, lại ngứa ngứa, khiến mọi tế bào trên cơ thể cô trở nên mẫn cảm.
Cô thở gấp, nói chuyện cũng lắp bắp, “Không, không có gì.”
“Vậy chúng mình….tiếp tục?
“Tiếp tục cái gì?” Gương mặt của anh ghé sát lại, một nụ hôn nồng nàn chặn lại những điều cô đang định nói.
Nụ hôn này rất sâu, rất dài, mãi lúc sau An Mộc cảm thấy lưỡi mình tê rần.
An Mộc đỏ bừng mặt, níu chặt áo sơ mi của Phong Kiêu, lí nhí nói, “Anh ăn cơm tối chưa?”
“Chưa.” Phong Kiêu đáp..
“Anh có đói không?” An Mộc lại hỏi.
Phong Kiêu quét anh mắt lên người cô từ trên xuống dưới, “Đói.”
An Mộc vội vàng muốn đứng lên, “Để em đi nấu cơm cho anh.”
“Anh không muốn ăn cơm.”
An Mộc không hiểu, “Vậy mỳ thì sao?”
“Không.”
“Thế anh muốn ăn gì? Bít tết? Hay…”
“Anh muốn…cho em ‘ăn’ anh.”
An Mộc cứng đờ người.
Cô cảm thấy, cái tên này càng ngày càng giống tên háo sắc rồi đúng không?
Cô xấu hổ quay đầu đi, “Em không ăn.”
“Thực sự không ăn?”
“Không.”
“Nếu không ăn đằng trước có thể ăn đằng sau không?”
An Mộc:….
Chúng ta không thể nói chuyện trong sáng một chút sao?
Đêm nay, nhất định sẽ là một đêm không trong sáng.
………………..
Sáng hôm sau An Mộc tỉnh ngủ vì quá đói, cô mở mắt liền nhìn ngay thấy gương mặt anh đang rất gần.