Lý Mạt Mạt đi trước một bước, “Học tỷ, xin nhường đường.”
Đặng Vi trừng mắt.
Lý Mạt Mạt cười lạnh, “Tôi nghĩ nếu ở trong này học tỷ chơi đùa làm hư hỏng cái gì đó, camera kia sẽ ghi lại hết, đến lúc đó chúng tôi không được quán quân thì thôi, trái lại học tỷ đây...chỉ e sẽ bị các cosplayer trong giới chê cười. Mọi người chơi cosplay vốn là do hứng thú, dưới ánh mắt nhiều người như vậy, tôi nghĩ học tỷ sẽ biết nên làm thế nào.”
Đặng Vi nhíu mày, không ngờ người con gái nhìn có vẻ nóng nảy này lại có thể nói ra được những lời như vậy.
Cô chơi cosplay đúng là có mục đích.
Dù sao cô cũng xuất thân từ học viện điện ảnh, nhưng cho đến giờ chưa từng đóng bộ phim điện ảnh nào, cũng không hề nổi tiếng, cho nên nghĩ rằng chơi cosplay rồi đạt được chút tiếng tăm để xuất đạo.
Cô đương nhiên vô cùng để ý đến hình tượng cá nhân.
Đặng Vi lập tức tránh đường, “Mời học muội, chị sẽ mỏi mắt chờ mong biểu hiện của các em..”
Nhìn bộ dạng vênh váo của cô, Lý Mạt Mạt đanh mặt lại.
Cắn cắn môi, còn đang muốn phản bác thì nhìn thấy ánh mắt MC đang đảo qua đây.
Lý Mạt Mạt đành phải giấu đi sự tức giận, nở nụ cười xinh đẹp đi lên sân khấu.
Lần này bọn họ đều sắm các vai trong “Đông Hoa công chúa”, tiểu sư muội lên đài, tiếp theo các sư huynh đệ cũng lần lượt đi lên.
Bên kia An Mộc nhìn các bạn biểu diễn trên sân khấu, yên lòng.
Lý Mạt Mạt bọn họ quả nhiên là những cosplayer có kinh nghiệm, kịch bản chặt chẽ, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Quay đầu nhìn Phong Kiêu, “Đừng quá căng thẳng, anh....”
Cô ngưng bặt khi nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của anh, chẳng có chút căng thẳng sợ hãi nào cả!
An Mộc cảm thấy buổn cười, cũng đúng, người nha anh, chỉ sợ trong từ điển sống vốn không hề có mấy từ này.
Có thể là nhận thấy đươc ánh mắt của chính mình, Phong Kiêu quay đầu lại, hai người nhìn vào mắt nhau, tim An Mộc đập thình thịch.
Cái tên này cũng thật là bắt mắt quá đí!
Tổng giám đốc độc tài liền có phong phạm của tổng giám đốc, giờ đổi sang phiên bản cổ trang lại càng thêm thú vị.
An Mộc cứ nhìn không dứt ra được.
Phong Kiêu cười nham hiểm:”Đẹp không?”
An Mộc gật đầu, “Đẹp!”
Phong Kiêu cười cúi đầu ghé sát tai An Mộc.
An Mộc sửng sốt, người này chẳng lẽ muốn hôn mình ở ngay đây?
Tim cô muốn nhảy vọt lên, nhận thấy hơi thở của anh càng lúc càng gần, không kìm được mà siết nắm tay, kiễng chân lên, nhắm mắt lại...