“Cho nổ căn cứ nào ạ? Căn cứ lớn nhất của bọn họ chính là tổng bộ, nếu cho nổ tổng bộ, chỉ e hai phái chúng ta phải kết thù!”
Phong Kiêu giãn mày “Ừm, đúng là có chút quá phận, vậy thì thử biện pháp ôn hòa đi. Cậu đi tìm lão đại của bọn họ nói chuyện, về sau nếu bọn họ muốn đi qua địa bàn của chúng ta thì chúng ta cũng sẽ mở đường.”
Lăng Hi sững sờ, “Dạ?”
Lão đại…..không phải bị ma nhập rồi chứ?
Biện pháp ôn hòa, là chuyện mà lão đại làm được sao?
Trong từ điển của anh, chỉ e chưa từng có từ khuất phục, càng không có đàm phán, chỉ có thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!
Lăng Hi nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn điện thoại, đúng là số của lão đại không sai, giọng nói cũng thực sự là của lão đại, không sai!
Lăng Hi khóc không ra nước mắt, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy trời??
Phong Kiêu liền kết thúc, “Cứ làm như vậy đi.” rồi cúp máy.
Quay lại thì thấy An Mộc vẫn chăm chú nhìn mình, trong mắt có chút lo lắng.
Trái tim lạng băng không hiểu sao giờ như tan ra.
Giết chóc quá nhiều đúng là không tốt, xử lý ôn hòa một chút, có lẽ về sau ông trời sẽ niệm tình mình cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà phù hộ cho cô nhóc này cả đời bình an.
An Mộc nhận ra vừa nãy thật sự rất vui cho nên anh vừa bước ra khỏi thang máy liền bay đến lao vào lòng anh.
Đang muốn làm nũng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng sắc bén lập tức được thay thế bởi sự ấm áp.
Anh khiến cô hoa mắt, cứ đinh ninh là mình nhìn nhầm.
Nhưng lúc anh nghe điện thoại, trông lại đằng đằng sát khí!
Nhớ đến việc anh từng tàng trữ súng ống, bên người lúc nào cũng có vệ sĩ, An Mộc không khỏi bồn chồn.
KHông phải Phong Kiêu định làm chuyện nguy hiểm gì chứ?
An Mộc nuốt nước miếng, bao nhiêu vui vẻ mới rồi giờ biến mất sạch, lo lắng cho sự an nguy của anh.
Phong Kiêu cúp điện thoại rồi quay lại đây.
An Mộc ngửa đầu nhìn anh.
An Mộc khá cao, nhưng Phong Kiêu vẫn cao hơn cô một cái đầu, thân hình đơn bạc hao gầy của anh lại là một ngọn núi nhỏ trầm ổn yên bình của cô.
Điều mà An Mộc lo lắng bỗng nhiên bị nén xuống.
Dù anh có làm gì, chính mình vẫn ở bên anh cơ mà.
Nghĩ đến đây cô vứt hết đống sầu lo ra sau đầu, cười rộ lên, “Chúng ta cùng vào thăm Hạ Thính Âm thôi.”
Phong Kiêu quan sát diễn biến cảm xúc trên mặt cô, cảm thấy buồn cười, rồi nắm tay cô cùng đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Hạ Thính Âm nằm ngủ trên giường, sắc mặt trắng bợt như tờ giấy.
An Mộc không khỏi lo lắng, “Chú, anh nói xem đứa nhỏ này…không phải có bệnh gì nặng chứ?”
Phong Kiêu nhíu mày.
An Mộc chỉ có những lúc cực kỳ hưng phấn, hoặc cực kỳ bất an thì mới gọi anh là chú, bây giờ cô đang vô cùng lo lắng cho đứa bé này sao?
Phong Kiêu quét ánh mắt qua cô bé nằm trên giường, “Hôm qua đã cho cô bé làm kiểm tra toàn thân, lát nữa sẽ có kết quả, chúng ta đi gặp bác sĩ, em đừng lo.”
An Mộc gật đầu.
Hai người đi vào phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ vừa lấy kết quả kiểm tra, đang muốn gọi cho Phong Kiá báo cáo thì nhìn thấy hai người bước vào, lập tức chỉ vào ghế đối diện, sắc mặt có chút nghiêm trọng, “Ngồi đi.”
Nhìn bộ dáng này của ông, trái tim An Mộc trầm xuống.
Quả nhiên, bác sĩ nói, “Hai người nên chuẩn bị tốt tâm lý, đúng là tình trạng của bệnh nhân…không đươc tốt lắm.”