Cô biết, Phong Kiêu lại một lần nữa cố ý làm khó mình.
Nhưng, cô có thể từ chối sao?
Nếu người nhà họ Phong phát hiện ra mình không hề đi học, để bọn họ nắm được sơ hở, chắc chắn sẽ tiến hành phân chia tài sản của tập đoàn An thị, cho dù có ngày cô lấy lại đc An thị thì phải làm thế nào đây?
An Mộc nắm tay thật chặt.
Phong Kiêu nhìn cô thật sâu, trong mắt đầy châm chọc khinh thường. Trái tim An Mộc đau nhói.
Một lúc lâu sau An Mộc vẫn không mở miệng.
Phong Kiêu khẽ “xùy” một tiếng, sải bước về phía cửa.
An Mộc nhìn bóng lưng của anh, nghiến răng thật mạnh, quyết định liều một phen.
Cô lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, đi thẳng tới chỗ Phong Kiêu, đúng lúc anh quay đầu lại mà kiễng mũi chân hung hăng hôn lên đôi môi mỏng lạnh yêu mị kia!
Kít!!
Bởi vì dùng quá nhiều sức, răng nanh của cô va mạnh vào răng nanh của anh.
Sau đó, một hương vị tanh tanh ngọt ngọt tràn ngập trong cổ họng.
An Mộc biết môi mình vừa bị rách.
Nhưng giờ không phải là lúc để tâm đến chuyện đó, chỉ sợ người đàn ông này cứ thế mà đi mất.
Cô kiễng hai chân lên, dùng sức vòng tay ôm chặt cổ anh, cả người đều dán lên người anh.
“Đừng đi, tôi đồng ý với anh, cái gì cũng đồng ý.”
Lúc này không bị rượu hay thuốc tác động.
Cô cảm thấy vô cùng gian nan khi nói ra những lời này.
Phong Kiêu dừng chân, đôi mắt hẹp dài không hề vì cô chịu chủ động mà có lấy nửa phần dịu dàng, trái lại còn ẩn ẩn lạnh lùng.
Anh cúi đầu nhìn cô.
Bộ dáng mới mẻ này lại làm cho ác ý trong anh giảm đi một chút.
Hoang đường! Là rung động?
Phong Kiêu cũng không hiểu được, thân hình bé nhỏ đơn bạc này hấp dẫn mình đến như vậy.
Anh một tay bế thốc An Mộc, sải bước tới sô pha.
An Mộc vừa được đặt xuống sô pha đã bị đôi môi của Phong Kiêu áp chế.
Nụ hôn của anh mang theo hơi thở ngang ngược.
Vội vã, tàn phá bất chấp, quyện chặt lấy môi cô.
Sức nóng từ sự gần gũi là đầu óc An Mộc trở nên mụ mị.
Khi tỉnh táo lại, cơ thể cô phản kháng theo bản năng!
Cô hối hận!
Để chuyện đến nước này, cô thật sự hối hận!
Dường như cảm nhận được cử động của cô, người đàn ông một tay tóm chặt hai tay của cô, tay kia đỡ gáy cô, cả cơ thể cô bị giam giữ mạnh mẽ.
Nụ hôn càng ngày càng sâu.
Hai tay cô bị túm chặt trên đỉnh đầu, nắm chặt thành quyền.
An Mộc kháng cự một lúc lâu, dần dần không còn sức lực, đầu óc có chút mơ hồ.
Ngạt thở vì thiếu oxi làm ngực cô rất khó chịu.
Bao ưu thương khổ sở lập tức ập tới.
Rõ ràng cô là người chủ động, nhưng bây giờ cô lại có cảm giác bị lăng nhục.
Cảm thấy An Mộc dần dần trở nên ngoan ngoãn, không phản kháng nữa, Phong Kiêu mới chậm rãi nới lỏng vòng tay.
Nụ hôn của anh không còn vội vã càn quét, chậm rãi mà dịu dàng.
Đôi môi cô đặc biệt mềm mại, trong cổ họng mang hương thơm của thiếu nữ.
Hơi thở Phong Kiêu dần trở nên nặng nề, lý trí cũng trở nên mơ hồ.
Buông môi cô ra, đôi môi anh đặt lên trên mặt cô, rồi rơi xuống cổ.
Đến lúc này Phong Kiêu mới hồi phục lại tinh thần.
Anh mở mắt cúi đầu, liền nhìn thấy cô cắn chặt môi, mắt nhắm nghiên, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt cô….