Trong bữa tiệc, An Mộc quay đầu liếc mắt qua chỗ của Ngôn Phi Thần.
Quả nhiên mình đã làm Ngôn tiền bối tức giận!
Nhưng Ngôn tiền bối thực sự quá khủng bố mà!
Hơn nữa….Ngôn tiền bối thật sự si tình, mình vừa dò hỏi người đó có phải Đặng tổng hay không anh liền thở hổn hển như vậy.
Nếu Ngôn Phi Thần biết suy nghĩ trong đầu cô nhất định sẽ tức muốn hộc máu luôn!
An Mộc đang buồn chán muốn chết, đột nhiên nghe thấy tiếng nhốn nháo ở ngoài cửa.
Các ngôi sao xung quanh lập tức nhìn về phía đó, cửa lớn được mở ra, đạo diễn Lý Đông Thịnh đích thân ra nghênh đón, Phong Kiêu được bao nhiêu người vây quanh, bước vào như vương giả.
Hôm nay anh bận âu phục màu bạc, thân hình cao lớn đứng đó dường như khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Ánh đèn chiếu xuống người anh, đôi mắt ma mị, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn đỏ mọng, hoàn mỹ!
Cho dù nơi đây tập hợp những ngôi sao sáng nhất, cũng không chói mắt bằng anh!
Khóe môi anh nở nụ cười lười nhác, khiến bao người ngừng thở trầm mê.
Ít nhất trong tầm mắt An Mộc, toàn bộ phái nữ trong hội trường này đều bị ánh mắt của anh hấp dẫn.
Trái tim An Mộc đập dồn dập, sao anh lại đến đây?
Chẳng lẽ…
Hai mắt An Mộc sáng bừng, nhất định anh đến vì mình.
Nêu không phải do ở đây có quá nhiều người, cô đã sớm chạy tới nhào vào lòng anh rồi.
Nhưng hiện giờ…..anh chỉ có thể nhìn anh từ xa.
Phong Kiêu quét ánh mắt khắp hội trường, loại khí chất chế ngự mạnh mẽ khiến mọi ngôi sao ở đây đồng thời ngừng động tác mà chỉ nhìn về phía anh.
Lý Đông Thịnh cười nói, “Phong tổng trong lúc bận rộn vẫn có thể đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi.”
Phong Kiêu gật đầu, khóe môi tà mị nhếch lên, “’Chìm nổi’ năm nay dường như đã xâm chiếm lễ trao giải Bách Hoa, bao năm không có một đại chế tác như vậy, tôi đương nhiên muốn đến xem. Lý đạo diễn đã ra tay quả nhiên không tầm thường.”
Lý Đông Thịnh cười nhăn cả mặt, “Đâu có đâu có.”
Phong Kiêu gật gật đầu, rõ ràng anh chẳng để tâm lắm, bắt chuyện với ai cũng như nhau, “Mọi người tiếp tục đi, đừng vì tôi mà câu nệ.”
Lý Đông Thịnh cười haha, “Để tôi tiếp đãi anh.”
Phong Kiêu hờ hững “ừ” một tiếng, sau đó phóng tầm mắt xuyên quá đám đông, dừng lại trên người An Mộc.
An Mộc hai mắt sáng lên, tim đập nhanh hơn, cảm thấy một loại hạnh phúc đang dâng đầy trong lòng.
Tay cô đặt lên ngực, cắn cắn môi, khóe miệng khẽ hé ra, cứ như yêu đương vụng trộm.
Cô mỉm cười thật tươi, bộ dáng vui vẻ như một con mèo nhỏ khiến Phong Kiêu cảm thấy lần nay đến đây đúng là không tệ.
An Mộc mới rồi cảm thấy bữa tiệc này thật nhàm chán, nhưng giờ lại cảm thấy nơi này có chút thú vị, ngay cả các món điểm tâm cũng trông ngon hơn nhiều.
Ăn ăn ăn, cô lén ngẩng đầu liếc trộm Phong Kiêu một cái.
Xung quanh nhiều người như vậy đều muốn tới chào hỏi lấy lòng anh.
Phong Kiêu đứng đó, lời nói thành thục ổn trọng, khiến người nghe cảm thấy thoải mái.
An Mộc chưa từng nhìn thất một Phong Kiêu trên thương trường, người đàn ông này luôn bá đạo khó đoán, nhưng trên thương trường, anh thành thục có sức thuyết phục. Ở trong đám người trưởng thành, dù anh không nói nhiều nhưng không ai có thể coi thường.