An Mộc không hề nghĩ tới rằng sẽ chạm mặt thầy Ngô sớm như vậy.
Theo bản năng, cô lui về sau một bước:
“ Thầy Ngô, con, con....”
Giáo sư Ngô nhìn thấy cô lập tức hiền lành mở miệng:
“ An Mộc à, có chuyện gì sao?”
“A!” An Mộc sững sốt.
Thái độ của thầy Ngô hôm nay sao lại khác biệt đến như vậy?
Cô nhìn vào giáo sư Ngô:
“ Thầy Ngô, chuyện là, việc con không đi học...”
“ À, về sau không được tái phạm nữa đấy!”
Thầy Ngô đứng ở cửa nói, sau đó liền lải nhải một đống cho An Mộc nghe, nào là nhỏ không học già hối hận này kia, cuối cùng mới thấm thía nói:
“ An Mộc à, chơi game này nọ tác hại rất lớn, về sau em đừng có tiếp xúc nhiều quá.”
An Mộc nghe được liền trợn mắt há mồm. Cho đến khi nghe câu cuối cùng liền tỉnh ngộ, nhất định là do Phong Kiêu nhún tay rồi!
Trong nháy mắt, trong tim như có một dòng nước ấm áp truyền qua.
Cứ tưởng rằng, ngày hôm qua hắn cứ như vậy rời đi, khẳng định sẽ không để ý tới cô, không ngờ....!
Sau khi thầy Ngô vừa rời khỏi đó, An Mộc lập tức cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, nhìn thời tiết cũng thấy sáng sủa hơn bình thường.
Chuyện này đã giải quyết xong, cô rốt cuộc cũng có cơ hội để mà xem xét thật tốt chuyện kia rồi.
An Mộc trở về phòng thuê, cô nhanh chóng mở máy tính lên, thì lúc này di động lại reo vang.
An Mộc nhấn nút nghe điện, người gọi tới là Bạch Ngọc Khiết, giọng điệu giả mù sa mưa này còn là của ai được:
“ An Mộc à, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm nha. Bác Phong kêu tôi hỏi cô là cô có thích ăn món gì không?
An Mộc nhíu mày:
“ Hôm nay ở trường tôi có chút việc, không thể về ăn cơm được.”
Thanh âm của Bạch Ngọc Khiết liền trở nên bén nhọn, cô ta trào phúng cười:
“ A, là ở trường có việc hay là vốn không muốn về? Hừ, cô luôn miệng nói cô yêu Tử Khiêm, nhưng thật sự có phải như vậy không?”
“ Cô đó, được dính hôn cùng Tử Khiêm đã là phước ba đời, thế mà còn dám tính toán chi li. Số tiền đó cô giữ để làm gì? A, ba mẹ cô lúc cho cô tiền chắc cũng không nghĩ tới con gái mình tương lai lại như vậy đi? Haizz, tôi thật tò mò lắm, An Mộc à, cô lớn lên xấu như vậy, là do giống mẹ hay vẫn là giống cha vậy?”
Bàn tay cô xiết chặt điện thoại, Đôi mắt An Mộc nhíu lại.
Cô ta châm chọc mình, cô hoàn toàn có thể coi như cô ta đánh rắm, nhưng ả lại dám nói đến cha mẹ cô??...
Cô hít một hơi thật sâu:
“ Bạch Ngọc Khiết, tôi thực sự có việc bận, không về được.”
“ Ha! Vậy là chuyện ở trường quan trọng, hay là anh Tử Khiêm quan trọng đây, cô từ từ mà nghỉ đi!
Tối hôm nay co mà không về, thử xem anh Tử Khiêm còn muốn cùng cô kết hôn hay không?!”
Nói xong Bạch Ngọc Khiết trực tiếp ngắt điện thoại.
Tay An Mộc tóm điện thoại chặt dến mức có thể nhìn thấy cả gân tay lộ lên.
Sau nữa ngày, cô mới chậm rãi thở đều ra.
Cái vai hề này cô đã diễn ở Phong gia đủ lâu rồi!
Cô cong môi, lên Baidu tìm kiếm bốn chữ “ Đông Hoa công chúa”.
Trong chớp mắt, hàng loạt tin tức ồ ạt xuất hiện.
________*__________
An Mộc tùy ý để tóc xõa tung, vẫn mặc bộ váy màu vàng ấy. Bởi vì không có tiền, chiếc váy này là thứ duy nhất nàng có thể tìm thấy.
Soi gương trang điểm lại một phen, hít sâu mấy hơi, người trong gương, trong nháy mắt đã thay đổi.
An Mộc ra ngoài, gọi xe đi thẳng đến nơi quay Đông Hoa công chúa!
Trên đường đi, cô cầm lấy điện thoại, nhắn cho Bạch Ngọc Khiết một tin: Anh Tử Khiêm là của tôi, anh ấy nhất định sẽ cùng tôi dính hôn, anh ấy đối với cô cùng lắm là nhất thời mới mẻ, cho dù anh ấy có trêu chọc người con gái khác thì cuối cùng cũng sẽ nhận ra tôi mới là người phù hợp nhất!