An Mộc nghe vậy thì hoảng sợ, nếu Phong Kiêu đi cùng cô, bất cứ chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết, nhưng…nếu vậy, nghiệp diễn của cô sau này sao có thể tiến bộ được?
Cô sẽ vĩnh viễn là vì dựa vào Phong Kiêu mới có thể nổi tiếng!
Lúc này cô đột nhiên nhớ đến Hạ Tâm Băng, ít nhất, năm đó Hạ Tâm Băng còn có được vị trí độc tôn, gả cho tổng giám đốc của Tinh Huy mới có thể làm cho người ra quên đi xuất thân của bà.
An Mộc cô cũng sẽ cố gắng, trước kia ước mơ của cô là trở nên siêu việt hơn Hạ Tâm Băng, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn được trở nên xứng đôi với Phong Kiêu.
An Mộc lắc đầu, kiên quyết đáp, “Không cần đâu.”
Nói như vậy có làm anh mất hứng không?
Trộm liếc anh một cái, quả nhiên thấy anh mím môi, vội vàng bổ sung thêm một câu, “Nếu không giải quyết được em sẽ tìm anh.”
Nhớ đến Hứa Lộ và Đường Cảnh liền nghiến răng kèn kẹt, “Dù có thế nào, bọn họ cũng là nghệ sĩ của FAE.”
Phong Kiêu thấy cô giận chó đánh mèo, không những không giận còn thấy buồn cười.
Anh đã sớm hiểu tính tình An Mộc, trừ phi là người thân cận nhất, nếu không cô sẽ không dễ dàng giận chó đánh mèo lên người khác.
Phong Kiêu cúi đầu mỉm cười, kéo cô lại rồi xoa đầu cô.
An Mộc lại trộm nhìn anh, thấy anh không mất hứng mới yên tâm xuống xe, chạy vào công ty.
Đến văn phòng của Ngôn tiền bối rồi liền nhìn thấy Mễ Kỳ đang đứng đó, vẻ mặt rất khó xử, “Bọn họ đều đang ở phòng họp trên tầng cao nhất, Ngôn tiền bối nói em đến rồi thì đi thẳng lên đó.”
An Mộc lại đi tới tầng cao nhất, còn chưa tớ nơi đã cảm nhận được sự đối chọt gay gắt rực lửa bên trong phòng họp.
Đặng Uyên tức giận hừng hực, “Ngôn Phi Thần, đã nhìn thấy chứ? FAE phản kích rồi! Trực tiếp thả ra một cái scandal như vậy, giải Bách Hoa còn vừa mới kết thúc chuyện này đã trồi lên! Đây là hậu quả của việc ‘Vây Ngụy cứu Triệu’ đấy!”
Nói xong câu đó, ông không kiên nhẫn đi qua đi lại, tiếp đó gõ gõ mấy cái xuống mặt bàn, “Anh còn nói không có việc gì? Hiện tại FAE đang nhắm vào một mình Đường Hạ, chưa biết chừng ngày mai sẽ nhắm vào Hoa Nghị chúng ta!”
Lập tức có một người khác lên tiếng, “Được rồi được rồi, Đặng tổng đừng tức giận quá, việc cấp bách bây giờ là xử lý chuyện này như thế nào.”
Thanh âm ôn hòa có thể khiến người ta bình tĩnh của Ngôn Phi Thần vang lên, “Có nghệ sĩ nào mà không có nguy cơ từ các mối quan hệ xã hội? Đường Hạ là nghệ sĩ do tôi quản lý, scandal này không đến mức phải mở cuộc họp hội đồng quản trị chứ?”
Đặng Uyên thở gấp, “Nghệ sĩ anh quản lý? Không cần mở cuộc họp hội đồng quản trị? Ngôn Phi Thần, có phải anh định trơ mắt nhìn Hoa Nghị chúng ta bị FAE chèn ép đến chết không? Liên lụy đến mối quan hệ với FAE, anh dám nói ekip của anh có thể giải quyết được chuyện lần này hay sao?”
Ngôn Phi Thần vẫn nói năng bình tĩnh, “Tôi không nghĩ đây là thủ đoạn của FAE, Phong Kiêu kia làm việc luôn mang theo hơi thở tàn bạo, nhưng loại phản công hào hoa phong nhã thế này chắc chắn là do Hứa Lộ cùng ekip của cô ta đứng sau. Nếu tầng cao nhất của FAE còn chưa nhúng tay vào thì anh gấp cái gì?”
Câu nói sau cùng mang theo sự châm chọc mỉa mai.
Đặng Uyên tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, chỉ vào Ngôn Phi Thần, nói không nên lời.
Ngôn Phi Thần đứng thẳng lên, “Nếu không còn việc gì khác, tôi nghĩ chúng ta nên giải tán. Chuyện của nghệ sĩ của tôi, tôi và ekip của tôi sẽ giải quyết.”