Không phải An Mộc không tin Phong Kiêu, nhưng cứ nhớ đến đêm qua vì scandal mà bị anh cho ăn hành đến mức thiếu chút nữa thì không xuống giường được.
Nhớ tới chuyện đêm qua, ngón tay An Mộc không nhịn được run rẩy.
Cô bĩu môi, Phí tiểu thư cái gì chứ, chẳng qua là muốn chiếm thế thượng phong một lần thôi, nhưng sao cái bụng mình lại không biết điều như vậy chứ?
“Hahahaha!” Phong Kiêu bị cô làm cho cười rộ lên, An Mộc giả vờ ghen, tâm trạng cũng tốt hơn không ít.
*
Hạ Tâm Băng và Phí Đằng đi ra ngoài, lúc đang đợi xe đến, Hạ Tâm Băng đột nhiên gõ đầu mình, “Sao em lại quên mất chuyện đó chứ, anh đợi một chút, em đi tìm Phong tổng nói chuyện.”
Phí Đằng nhíu mày, “Cậu ta đang hẹn hò, em tới lúc này không thích hợp đâu.”
Hạ Tâm Băng lạnh lùng, nhướng mày lên, “Em chỉ nói hai câu thôi, cũng không phá hỏng cuộc hẹn của cậu ta, chuyện này không thể nói rõ ràng qua điện thoại được.”
Phí Đằng nhìn đồng hồ, “Có cần anh đi cùng không?”
“Không cần đâu, anh chờ em hai phút thôi.”
Hạ Tâm Bằng đi vào tìm người phục vụ, “Phong tổng ở phòng nào?”
Hạ Tâm Băng và Phong Kiêu đều là khách VIP, vừa rồi hai người còn nói chuyện ở đại sảnh, vô cùng quen thuộc, người phục vụ liền đáp, “Phòng 1008.”
Hạ Tâm Băng gật đầu, “Cảm ơn.”
Hạ Tâm Băng lên lầu.
*
Phong Kiêu tùy tiện chọn vài món, lúc này đang cùng An Mộc dùng món khai vị.
Cho dù đang rất đói, An Mộc vẫn ngừng lại quan sát không gian của Ngũ Quang Thập Sắc.
Đơn giả, phóng khoáng, rất có phong cách, tuy không phải quá xa hoa, nhưng mọi thứ đều khiến người ta rất thoải mái.
Đột nhiên người đối diện lên tiếng, “Em không đói à?”
An Mộc sờ sờ bụng mình, “Em đói muốn chết rồi.”
“Ừm, bây giờ chúng ta nói chuyện scandal đi.”
An Mộc cứng đờ người, “Hả?”
Phong Kiêu nhíu mày, “Anh không có ở trong nước, em liền bị dính scandal với người khác? Em không định giải thích với anh sao? Còn nữa, em không biết là em đối quá tốt với Ngôn Phi Thần sao?”
Đối quá tốt?
An Mộc mở to hai mắt nhìn.
Thực ra, Ngôn Phi Thần vẫn luôn là thần tượng của cô, sau này lại là hợp tác, cho nên cô luôn có rất nhiều cảm tình với Ngôn Phi Thần so với người khác.
Nhưng sau này nói giúp cho anh, tuyệt đối là vì cô cảm thấy anh rất đáng để cô làm như vậy!
Huống hồ nếu không có Ngôn Phi Thần, sao cô có thể có được vai trong “Chìm nổi” rồi nổi tiếng chứ?
Đúng là…
Được rồi, Phong Kiêu nói đúng, anh là người quan trọng với mình, trong cái xã hội ích kỷ này, anh đã hy sinh vì cô nhiều như vậy, cô đúng là có chút….
“Hừ, không biết là ai đã từng vì muốn diễn xuất, trước mặt anh liền hứa có chết cũng không dám gây chuyện gì, giờ sao? Vì một Ngôn Phi Thần, em cứ như vậy từ bỏ sự nghiệp diễn xuất sao?”
Trong không khí đang nồng nặc mùi dấm chua rồi.
An Mộc nhìn Phong Kiêu cười haha, đảo mắt một vòng, “Phong Kiêu, sao em có thể từ bỏ sự nghiệp diễn xuất vì anh ta chứ, còn không phải là vì…biết anh chống lưng cho em, nên…”
“Cho nên cái gì em cũng không sợ sao?” Phong Kiêu tựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên đầu gối, tư thái cao cao tại thượng nhìn cô.