An Mộc vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng, bởi vì khóc quá nhiều nên ý thức có chút hỗn loạn.
Nghe điện thoại cũng là hành động theo bản năng, nhưng thời khắc nghe thấy giọng của Hạ Tâm Băng, cô cảm thấy như sét giữa trời quang, đầu óc lập tức trống rỗng!
Hạ Tâm Băng nói cái gì?
Phong Kiêu để ý đến mình, là vì….gương mặt cô giống Hạ Tâm Băng?
Bàn tay cầm điện thoại siết chặt lại, cả người giống như bị nhốt trong hầm, không khí xung quanh lập tức trở nên loãng đi, khiến cô quên luôn cả hô hấp.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, cô liền hoàn hồn.
Sao cô có thể tin lời Hạ Tâm Băng được chứ?
An Mộc nhoẻn miệng cười, nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Phong Kiêu.
Khi đó, cô còn xấu xí đến ma chê quỷ hờn!
Cô dám cam đoan, trong lần đầu tiên đó, Phong Kiêu đã không hề nhìn ra được diện mạo thật của cô qua lớp trang điểm.
An Mộc cảm thấy thật buồn cười, “Bà gọi cho tôi chỉ để nói điều này.
An Mộc thực sự cảm thấy con người này quá nực cười, ngồi thẳng lưng, “Hạ tiền bối, bà có ý tứ gì? Bà nói mấy lời này là muốn tôi rời xa Phong Kiêu?”
Hạ Tâm Băng gật đầu, “Không sai.”
An Mộc cười rộ lên, “Bà cho rằng tôi sẽ rời xa anh ấy sao?”
Hạ Tâm Băng sửng sốt.
“Thứ nhất, nếu quan hệ giữa chúng tôi thật sự nhà bà nghĩ, bà cho rằng tôi có thể thoát khỏi bàn tay anh ấy sao?” An Mộc nhếch môi, “Anh ấy vì trả thù bà nên mới ở bên tôi? Haha, vậy anh ấy lại có thể dễ dàng buông tha cho tôi sao?”
“An Mộc, nếu cô muốn rời xa cậu ta, tôi có thể giúp cô…”
“Khỏi cần.” An Mộc trực tiếp ngắt lời đối phương, “Hạ tiền bối, tôi cũng không biết bà lại có thể diện lớn như vậy.”
Câu này khiến Hạ Tâm Băng chấn động toàn thân, cảm giác không thể chịu đựng nổi dâng lên.
An Mộc nhếch môi, “Hơn nữa, nếu tôi là bà, tôi sẽ không tự dẫn xác đi quấy nhiễu tình cảm vợ chồng thắm thiết nhà người ta đâu!”
Hạ Tâm Băng nhất thời nghẹn họng, mãi sau mới giải thích, “Là tôi quen biết Phong Hầu trước!”
Phong Hầu?
Là ba của Phong Kiêu.
Nhìn ba mẹ Phong Kiêu không hề giống hôn nhân không tình yêu.
Chẳng lẽ đây là một trong những nguyên nhân khiến Đặng Thần tiền bối không thích Hạ Tâm Băng?
An Mộc nhướng mày, “Haha, người bà quen biết cũng thật nhiều, chẳng lẽ mỗi lần bà quen biết đàn ông thì liền kết hôn sinh con cho người ta à?”
Hạ Tâm Băng lại nghẹn họng, “An Mộc, tôi thật không ngờ ba cô lại có thể nuôi dưỡng ra một đứa nhanh mồm nhanh miệng như cô!”
“Tôi sẽ coi như bà đang khen ngợi tôi, cám ơn.” An Mộc nhìn điện thoại, “Nếu không còn việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Hạ Tâm Băng hừ lạnh một tiếng,”Cô thực sự không có hứng thú với chuyện giữa tôi và Phong Hầu năm đó sao?”
An Mộc nhíu mày, “Tôi nghĩ chồng bà sẽ có hứng thú hơn đấy!”
Hạ Tâm Băng tức đến lắp ba lắp bắp, “Cô…!”
An Mộc thẳng tay cúp máy.
Cô ném điện thoại sang một bên, trong tim có một sự đau lòng không nói nên lời.
Người như vậy….sao có thể là mẹ cô chứ?
Cô hít một hơi thật sâu, xuống giường rửa mặt, rồi mở cửa phòng, liền nghe thấy giọng nói của Phong Kiêu từ thư phòng.