Cô nhìn mấy bức tranh hoạt hình kia, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải, tựa hồ nhìn thế nào cũng sẽ không phiền chán.
Đợi đến khi rốt cuộc có một dòng trạng thái weibo khác được phát ra, bị cô nhìn thấy, lúc này cô mới hoảng sợ phản ứng lại, mình còn không chú ý đến Phong Kiêu đâu.
Hóa ra, một weibo khác là…
[Phong Kiêu V: Ý tưởng cầu hôn rất lạc hậu, cho nên em không muốn? @ Nhất Khỏa Thanh Xuân Đậu Tư Nam Quốc]
Weibo vừa được update, nhất thời kéo đến vô số comment ở bên dưới.
[ Làm Một Mỹ Nam Tử Trầm Lắng: Vậy mà còn lạc hậu? Không cần quá lãng mạn có được hay không! ]
[ Không Muốn Nói Thì Đừng Nói: Nhất Khỏa Thanh Xuân Đậu đi ra, bà muốn tiếp tục cấu xé! ]
[…]
An Mộc thấy tình huống như vậy, thậm chí có người up mìn với dao dính máu, nhất thời có cảm giác như bị người bắt buộc lên trước.
Oa oa oa…
Vì sao cô cảm giác, mình bị ép lên Lương Sơn?
Người ta chẳng qua là mải xem tranh vẽ, xuất thần trong chốc lát mà thôi!
Không dám xuất thần, An Mộc cầm di động, trả lời weibo của Phong Kiêu.
[ Nhất Khỏa Thanh Xuân Đậu Tư Nam Quốc: Em đồng ý anh. ]
Bốn chứ, cô cảm giác như là mình trực tiếp nói ra vậy, hai má đỏ ửng.
Mà weibo này vừa đổi mới, Phong Kiêu liền nhanh chóng hồi đáp.
[Phong Kiêu V: Mời mọi người làm chứng cho tôi, cô ấy, từ nay trở đi, chính là bà xã của Phong Kiêu tôi đây.]
Bà xã…
An Mộc lấy hai tay che kín mặt, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Nằm ở trên giường cầm di động, gọi điện thoại cho Phong Kiêu.
Phong Kiêu tiếp máy rất nhanh, thanh âm lộ ra ý cười ấm áp: “Hôm nay mệt không?”
“Không mệt.” Giọng của An Mộc vui sướng, lộ ra ngọt mềm.
Phong Kiêu ngồi trước bàn, thản nhiên uhm một tiếng, bởi vì cầu hôn, tai của anh hơi đỏ lên, người đàn ông vẫn luôn độc miệng, lúc này lại không biết nên nói cái gì.
Vẫn là từ bên An Mộc, nói chuyện giống như mèo con: “Em nhớ anh.”
Ba chữ, lại như một dòng điện xuyên qua di động truyền đến trên tai, lại trải rộng toàn thân.
Phong Kiêu cảm giác toàn thân tê dại, hận không thể lập tức bay đến chỗ đoàn làm phim.
“Anh cũng vậy.” Một lúc lâu sau, anh mới nói ba chữ này.
Sau đó, hai bên đều trầm mặc, giống như chỉ cần nghe thấy tiếng hít thở của đối phương cũng là một loại hạnh phúc.
Lại không biết bao lâu sau đó, An Mộc mới cảm giác được đầu óc bị hạnh phúc đốt choáng váng hơi hồi phục tinh thần một chút: “Em còn không có tròn hai mươi tuổi đâu, sao mà kết hôn được?”
Phong Kiêu nghe vậy, khóe môi cong lên, tươi cười tà khí nhộn nhạo, tiếng cười trầm thấp khàn khàn: “Có thể đính hôn trước. Không vội kết hôn.”
Một câu, khiến An Mộc cảm giác bên tai nóng bừng.
Ai nha nha!
Đúng rồi, người ta chỉ là cầu hôn mà thôi, lại không nói muốn lập tức kết hôn!
Huống hồ, luật pháp quốc gia quy định, tuổi kết hôn của nữ tính là 20 tuổi. Sang năm liền đến, bọn họ hoàn toàn có thể chờ đến sang năm rồi kết hôn!
Nhưng mình hỏi lời này, lại giống như là mình đợi không kịp vậy!
Vì thế, cô nàng nào đó lập tức giấu đầu lòi đuôi: “Em không có sốt ruột, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Sang năm liền tròn 20 tuổi rồi, hoàn toàn đạt đến quy định luật pháp, em…”
Nói đến đây, đối diện lại truyền đến giọng khàn, khiến An Mộc cảm giác thoải mái từ trong ra ngoài: “Ừm, không vội, chờ sang năm sinh nhật em, chúng ta liền đăng ký kết hôn.”
An Mộc: …
An Mộc hối hận muốn vùi đầu vào trong chăn. Vì sao càng nói, càng như là mình chờ không kịp?!