Diêu Cảng vội vàng nói, “Đạo diễn, anh cũng không thể nghe cô ta nói bừa, lúc quay phim mọi người đều nhìn thấy, tôi có thể làm gì chứ!”
Sau đó liền oán giận, “Đạo diễn, hiện nay đám nữ minh tinh thật là, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của đạo diễn mà không từ thủ đoạn. Tôi ghét nhất loại con gái như vậy!”
Diêu Cảng biểu hiện cực kỳ vô tội.
Nhưng thái độ của anh rất rõ ràng.
Anh và An Mộc không hợp nhau.
Thực ra trong một bộ phim, nhất là phim tình cảm, phản ứng hóa học giữa hai nhân vật chính mới là quan trọng nhất.
Nhất là vừa mới bấm máy, phát hiện nam nữ chính không hợp nhau, hooàn toàn có thể đổi người, không hề có ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
An Mộc ngay từ đầu không dám nói với Thạch Tiểu Phong việc Diêu Cảng có hành động bừa bãi, nguyên nhân là do một khi đã mở miệng thì chắc chắn muốn đổi người.
Diêu Cảng vốn tính toán muốn ép An Mộc rời đi, nhưng không ngờ An Mộc lại ngoan cố như vậy, dám bới móc quan hệ của bọn họ trước mặt Thạch Tiểu Phong.
Diêu Cảng tin rằng, danh tiếng của anh đủ để lấp đầy phòng chiếu, đạo diễn Thạch Tiểu Phong sẽ không vì An Mộc mà từ bỏ anh, người anh muốn bỏ chắc chắn là An Mộc.
Hôm qua trước khi quay, Thạch Tiểu Phong đang nói chuyện về vai diễn với Diêu Cảng, An Mộc lại tớ thỉnh giáo, Thạch Tiểu Phong lại không nói gì nhiều.
Tín hiệu này đủ để Diêu Cảng cho rằng, đạo diễn vô cùng hài lòng về anh, và không còn muốn phí thời gian và tiền bạc với An Mộc nữa rồi.
Việc đổi người chỉ là vấn đề thời gian.
Diêu Cảng càng thêm đắc ý.
Lúc vào cảnh quay càng lúc càng không kiêng nể gì.
*
FAE.
Phong Kiêu đang họp qua máy tính.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Phong Kiêu ngẩng đầu theo bản năng, nhân viên giao hàng đứng ở cửa, “Phong tổng, An tiêu thư đặt cơm trưa cho anh.”
Phong Kiêu tạm dừng cuộc họp, đảo mắt qua đồng hồ.
Không ngờ đã đến 12h hơn.
Anh lại đảo mắt đến đồ wan nóng hổi.
Sáng nay cô nhắn tin cho anh nhắc nhở phải uốn sữa và ăn bánh mỳ, trưa lại đặt đồ ăn cho anh, còn tối thì sao?
Phong Kiêu nhìn thoáng qua đám văn kiện trên bàn, đứng lên đi tới.
Đang ăn cơm đột nhiên cảm thấy rất nhớ cô nhóc kia, cũng không biết cô quay phim thế nào rồi?
Qua bữa trưa, Phong Kiêu tiếp tục vùi đầu vào công việc, cứ vậy đến 5h chiều mới hooàn thành xong.
Anh vươn vai một cái.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Nhân viên giao hàng đứng ở cửa, tươi cười đầy mặt, “Anh Phong, vợ anh đối với anh thật là tốt.”
Vợ…
Phong Kiêu nhếch môi cười trong vô thức, một chữ vợ này giống như nắng xuân ấm áp, làm tan chảy khối băng trong anh.
Nỗi nhớ cô cùng với cái xưng hô như vậy càng thêm sâu sắc.
Anh ngồi xuống ăn cơm.
Rõ ràng chỉ là bữa tối thông thường, ăn vào lại thấy ngọt như vậy.