An Mộc chớp chớp mắt, “Diêu tiền bối, hình như mắt anh không nhìn tốt lắm phải không ~”
Sắc mặt Diêu Căng trầm xuống, “Sao cô có thể không dám cho tôi vào xem?”
Nói xong, tầm mắt đã chuyển hướng vào chỗ phòng vệ sinh, còn có tiếng nước, rõ ràng có người đang tắm rửa.
An Mộc lại không chút hoang mang, cười hì hì mở miệng, “Diêu tiền bối, thật sự muốn vào xem sao?”
Diêu Căng gật đầu.
An Mộc kéo theo xe đẩy vào, Diêu Căng đi theo xe đẩy vào theo sau.
An Mộc đột nhiên quay đầu lại, đột nhiên vươn cánh tay chắn Diêu Căng ngoài cửa:”Diêu tiền bối, đầu óc anh xấu hay đầu óc tôi xấu thế? Tôi đã nói trong phòng tôi không có ai, anh còn muốn vào kiểm tra cái gì? Hơn nữa, nếu trong phòng tôi đang có người thật, thì ảnh hưởng gì đến anh mà anh vào kiểm tra? Diêu tiền bối à, tôi đầu óc không có bệnh, cho nên…..Anh không chỉ có đôi mắt kém, mà đầu óc còn có bệnh nữa đó!”
Sắc mặt Diêu Căng lập tức xanh mét, An Mộc đã phịch một cái đóng cửa phòng lại!
Diêu Căng bên ngoài hình như vẫn chưa yên phận.
Anh ta vào nghề trước sau gì cũng đã năm sáu năm rồi, chưa từng có ai dám nói chuyện không khách khí với anh ta như vậy!
Đôi mắt kém sao?
Sao có thể kém được, anh đã thất rõ ràng có bộ đồ tây của nam vắt trên sopha!
Phong Kiêu tắm rửa xong ra ngoài, cầm khăn tắm lau tóc, dò hỏi:”Sao thế?”
Mặc dù đang tắm cũng nghe rõ tiếng tranh luận bên ngoài.
An Mộc bĩu môi, “Không có gì đâu chú út, chỉ là có con ruồi bay qua mà thôi!”
Phong Kiêu nhìn bộ dạng cô, biết ngay cô đã có cách giải quyết việc này cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ lặng ngồi xuống, ăn món ăn khuya sở trường mà An Mộc hay chuẩn bị cho anh.
Một chén canh thịt hầm mềm, một chiếc bánh kem nhỏ.
Đồ ăn không nhiều, nhưng vừa đủ cho một bữa ăn khuya.
Phong Kiêu liếc mắt một cái, dò hỏi:”Sao em không ăn?”
An Mộc bĩu môi, “Trong lúc đang quay phim, sau 9 giờ không được ăn thêm gì nữa.”
Phong Kiêu ồ lên một tiếng, tiếp theo lấy chiếc bánh kem, cắn hai miếng.
An Mộc thích nhất là ăn bánh kem thập cẩm, giờ phút này nhìn anh ta ăn, ánh mắt trông mong dò hỏi, “Ăn ngon lắm sao?”
Phong Kiêu liếc cô một cái:”Muốn ăn không?”
An Mộc mím môi, không nói lời nào.
Trong lòng lại muốn phát điên, a a a a, tại sao muốn đóng phim lại không thể ăn khuya chứ!
Phong Kiêu khua tay một cái đã ôm trọn lấy cô, trao một nụ hôn mãnh liệt, tiếp theo An Mộc cảm thấy trong miệng mình tràn ngập vị bánh kem yêu thích.
Giọng nói nhỏ nhẹ của người đàn ông vô cùng quyến rũ, vô cùng dễ nghe.
Ánh mắt An Mộc buồn bã, người đàn ông đã nhanh chóng bế cô lên, hướng về phía giường.
An Mộc sửng sốt, dùng sức giãy giụa, “Ôi, không được, ở đây không an toàn!”
Phong Kiêu nhìn bộ dạng của cô, thấp giọng cười nói, “Sợ cái gì? Còn có người phá cửa vào nữa sao?”
Lời vừa nói ra, thân hình An Mộc tức khắc cứng đờ.
*
Nửa đêm, Diêu Căng nằm trên giường càng nghĩ càng thấy không đúng.
Anh ta khẳng định, trong phòng Đường Hạ có một người đàn ông.
Chẳng lẽ là….đạo diễn?
Đây chính là mối nghi ngờ lớn nhất!
Diêu Căng nhảy phắt từ trên giường xuống, vội cầm lấy điện thoại gọi cho người chăm sóc diễn viên của đoàn, “A lô, chào anh, đây là tầng nhà cao nhất, cô Đường vừa gọi điện gấp cho tôi, cô ấy cảm thấy trong người không thoải mái, tôi gõ cửa lâu lắm cũng không có động tĩnh gì, tôi nghĩ cô ấy đã ngất đi rồi, mọi người hãy đem theo đồ cứu thương lên nhé!”
Gác điện thoại, dưới lầu đã có một vài người tiến tới.
An Mộc và Phong Kiêu lúc này đang tiến vào giai đoạn mấu chốt, mấy ngày không gặp, bọn họ đều rất vương vấn thân thể đối phương, hai người quấn chặt vào nhau, nhưng lúc này lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động!
Diêu Căng chỉ vào phòng An Mộc, “Mau lên, mau lên!”
Người cứu hộ cũng không để ý tới gì khác, kéo chiếc giường cứu thương đi tới.