Hai người ở Lệ Giang vẫn luôn lén đi cùng nhau để tránh gây sự chú ý, vật nên Phong Kiêu cũng không cảm mang Vệ Uy theo cùng.
Chung quanh có thể tránh trong đám người bảo vệ nhưng bởi vì không mặc đồng phục nên cũng không có cớ để đưa An Mộc ra ngoài.
Phong Kiêu chỉ suy xét mười giây đồng hồ, liền hạ quyết tâm, anh vươn ngón tay ra khởi động mấy cái để thủ thế, rõ ràng những người mặc thường phục xung quanh có thân thủ không tồi.
Những người đó đi lẫn trong đám người, nhìn dáng vẻ hình như muốn lại gần xin chữ kí của Đường Ha hay xin chụp ảnh chung cũng cô, nhưng lại ở những vị trí rất cố định, mở ra một đường đi cho Phong Kiêu.
Phong Kiêu đeo kính râm vào, bên môi nở nụ cười nhẹ nhàng, ngay tức khắc liền mang dáng vẻ vô cùng cao ngạo.
Tiếp theo, anh liền đi nhanh lên phía trước.
“Thực xin lỗi, xin nhường đường một chút.” Phong Kiêu thấp giọng mở miệng, xuyên nhanh qua đám người đang tụ tập đông đảo trước mặt An Mộc, sau đó đứng chắn lấy cô, làm ra vẻ là một người bảo vệ vô cùng chuyên nghiệp, “Cô Đường, mời đi bên này.”
An Mộc nháy mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó liền cúi đầu núp trọn sau lưng Phong Kiêu, bước nhanh ra khỏi đám người kia.
Những người chân tay của Phong Kiêu khéo léo làm cho đám người náo loạn vì xô đẩy để không có cơ hội đuổi theo hai người kia.
Sau đó, Phong Kiêu che chắn cho An Mộc, đi đến thang máy của tiệm cơm VIP, xuống thẳng bãi đỗ xe.
Tiến vào thang máy, An Mộc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Xoa xoa cái trán không thấy mồ hôi, An Mộc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Phong Kiêu, tức khắc cười thành tiếng, “Không ngờ anh vào vai người bảo vệ lại đạt như vậy!”
Đây tuyệt đối là một người bảo vệ tối cao!
Phong Kiêu ngẩng đầu, tháo kính râm ra, “Cô Đường, vậy thì phải tăng lương cho tôi nhé.”
Đôi mắt giảo hoạt của An Mộc chớp chớp, “Tiền lương gì cơ? Anh quí giá như vậy, tôi không trả nổi lương cho anh.”
Phong Kiêu nhướng mày, “Không trả nổi lương sao?”
An Mộc tức khắc tủm tỉm cười mở miệng, ngả người dựa vào Phong Kiêu, “Cả người anh đều là của tôi, anh còn muốn tiền lương gì nữa chứ?”
Nụ cười của Phong Kiêu liền lạnh tanh.
Anh hừ lạnh một tiếng, đẩy An Mộc ra, “Tại sao em lại ngốc như vậy?”
An Mộc tức khắc bĩu môi, “Cái em nghĩ đến chính là nên trì hoãn một chút, ký mỗi cái tên thôi, có cần đem tới nhiều người như vậy không.”
Nói xong liền sờ lên chính khuôn mặt mình, “Bất quá, cũng không thể nghĩ tới emcó thể kêu gọi một lực lượng lớn như vậy sao?”
Trước kia đều thấy ở trên mạng, lần đầu tiên được chứng kiến người thật việc thật thế này.
An Mộc đột nhiên cảm thấy sức hút của mình lan toả quả là rất rộng rãi.
Phong Kiêu nhìn bộ dạng đó của cô khi thì khôn khéo, khi thì mơ hồ, hơi có chút đau đầu, bất đắc dĩ mở miệng, “Nếu không có tôi, thì giờ em đang làm gì nhỉ?”
Chỉ một câu lại làm cho An Mộc ngơ ngẩn cả người.
Nếu không có anh, không chừng, giờ cô đã chuẩn bị kết hôn cùng Phong Tử Khiêm, đã bị bắt đi một cách không rõ ràng, nói không chừng lại còn ở nhà họ Phong ăn không đủ no, nói không chừng sẽ bị diệt khẩu ở sở cảnh sát, nói không chừng sẽ bị những người đó đối xử tệ….đến chết….
An Mộc chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã đủ sợ hãi.
Cô đột nhiên nhận ra, sinh mệnh và sinh hoạt hằng ngày của cô đã gắn kết vào Phong Kiêu một cách rất tự nhiên.
Cô đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt eo Phong Kiêu, vùi đầu vào lồng ngực anh, giọng nói đầy hờn dỗi mở miệng, “Phong Kiêu, cảm ơn vì luôn ở bên em.”