Đường Cảnh mặt không thay đổi mở miệng: "Gần đây tình trạng cơ thể không tốt lắm cho nên mới thương lượng với đạo diễn từ chối bộ phim kia, đúng lúc thấy { tình đầu 55 lần } đang tuyển vai nam chính, vì vậy anh mới liên lạc với đạo diễn Thạch Tiểu Phong."
An Mộc vô cùng kinh ngạc: "Thân thể không thoải mái? Làm sao không thoải mái?"
Đường Cảnh lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, sắc mặt lạnh nhạt như trước: "Không có gì."
An Mộc còn muốn hỏi thì Thạch Tiểu Phong đã xoay người: "Được rồi, phòng của thiếu nữ chúng ta không thể vào, hay là đến phòng của Đường Cảnh đi."
An Mộc ngoan ngoãn ngậm miệng lại nhìn Đường Cảnh, tâm tình hết sức phức tạp.
Đường Cảnh luôn luôn nói dối rất tệ.
Hiện tại anh ấy không dám nhìn thẳng mắt cô, điều đó chứng tỏ anh ấy không phải vì thân thể không thoải mái mới từ chối bộ phim kia.
Anh ấy là bởi vì cô.
An Mộc trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu với Thạch Tiểu Phong.
Việc công, việc tư cô [hân chia rất rõ ràng, huống hồ lúc này Phong Kiêu vẫn còn bận rộn, để Đường Cảnh giảng giải về hí kịch là điều quan trọng nhất bây giờ.
An Mộc tiện tay cầm một chiếc áo khoác, ra hiệu với Phong Kiêu sau đó đi cùng Thạch Tiểu Phong tới phòng Đường Cảnh.
Ba người ngồi ở trong phòng, Thạch Tiểu Phong giải thích đơn giản đem nội dung một lần, sau đó giao Đường Cảnh cho An Mộc: "Tiểu Hạ, em lý giải về bộ hí kịch này khá tốt, hơn nữa nhân vật Lộ Dao này khá là đơn giản, tôi liền giao Đường Cảnh cho em đó."
An Mộc gật đầu, Thạch Tiểu Phong rời đi, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Đường Cảnh nới lỏng cà vạt nhìn An Mộc, qua một lúc rốt cuộc mở miệng: "An Mộc, anh..."
"Anh biết bộ mặt thật của Hứa Lộ?"
Đường Cảnh ngừng lại một lát, sau đó gật đầu.
An Mộc thở dài, cô đã hiểu rồi, Đường Cảnh nhất định là biết rồi chuyện của Hứa Lộ, cho nên trong lòng còn mang áy náy, mới có thể lựa chọn từ chối { Mission Impossible 2 }, chạy tới nhận vai chính với cô.
Chuyện đã xảy ra không cách nào cứu vãn được.
Vả lại bề ngoài của Đường Cảnh càng phù hợp với vai nam chính trong {Sơ luyến 55 lần }.
An Mộc không cho Dung Trạch đến, thế nhưng cũng sẽ không để Đường Cảnh tới đây rồi rời đi, thế là cô không nói hai lời liền lấy bản hí kịch ngày hôm sau diễn ra thảo luận cùng Đường Cảnh.
Sau khi hoàn thành công việc cũng đã mười giờ tối.
Lúc An Mộc từ phòng Đường Cảnh đi ra, Đường Cảnh đột nhiên mở miệng: "Có phải anh ta đang ở chỗ này không?"
An Mộc nhíu mày.
Đường Cảnh mở miệng: "Nghe nói Phong tổng của FAE đi công tác rồi, cho nên anh..."
Ban nãy cô không cho bọn họ đi vào phòng, Đường Cảnh và Thạch đạo diễn chắc chắn đều nhận ra được cái gì đó.
Thạch đạo diễn không có xoi mói.
Đường Cảnh lại muốn hỏi rõ ràng.
An Mộc gật gật đầu.
Đường Cảnh cúi thấp đầu xuống: "Anh có thể nói với anh ta vài câu không?"
An Mộc sững sờ, Đường Cảnh lại đi tới phòng của cô, thái độ vô cùng kiên quyết.
An Mộc không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Mở cửa phòng, An Mộc để hắn tiến vào.
Phong Kiêu vẫn cứ bận rộn với cái máy tính trước mặt, nhìn thấy hai người đi vào, lông mày nhíu lại, động tác trên tay không ngừng, chỉ là dùng mắt nhìn về phía sô pha trước mặt.
Đường Cảnh an vị ở trên ghế sô pha, An Mộc đứng dậy rót một ly nước cho hắn.
Khoảng chừng một phút trôi qua, công việc bận rộn của Phong Kiêu tạm thời hoàn tất, gập máy tính lại, lúc này mới đứng lên không hiểu nhìn về phía An Mộc: "Có chuyện gì?"
An Mộc nhìn Đường Cảnh một chút, còn chưa kịp mở miệng, Đường Cảnh đã đứng lên: "Tôi có vài lời muốn nói với anh."
Phong Kiêu híp mắt lại, trong nháy mắt hiện lên một tia sắc bén.
An Mộc nhìn, trong lòng vì Đường Cảnh thở ra một hơi.
Khóe môi Phong Kiêu hiện lên nụ cười tà tứ: "Lá gan cậu cũng không nhỏ."