An Mộc đứng ở phía sau Ngô Tư Tư, nhìn hạnh động của cô, cảm thấy thật ấm lòng.
Mà cử chỉ của Lý Hiếu Văn, cũng làm An Mộc yên lòng.
Xem ra, tình cảm giữa Ngô Tư Tư và Lý Hiếu Văn quả thực rất tốt. Ít nhất Lý Hiếu Văn nguyện vì Ngô Tư Tư mà dám đắc tội với Thượng Quan Vũ.
Ngay lúc mọi người ở đầy đều cho rằng Thượng Quan Vũ chắc chắn sẽ làm khó dễ An Mộc, ngay lúc Lưu Tử Kỳ ngẩng đầu chờ đợi, Thượng Quan Vũ đột nhiên mở miệng, “Đúng vậy, tôi cảm thấy Đường tiêu thư nói rất đúng. Lý Hiếu Văn cậu nhất định phải đối xử với Ngô tiểu thư thật tốt! Vất vả như vậy mới cưới một cô vợ, chẳng phải phải là để yêu thương sao!?”
Nói xong, lại ho khan một tiếng, “Chuyện đó, hôm nay tới vội quá không mang theo quà, hôm nào lại bồi thường cho cậu”
Vốn là cảm thấy Lý Hiếu Văn chuyện bé xé ra to, cho nên tới châm chọc cậu ta một chút, chê chọc cậu bị vợ quản nghiêm, cho nên mới không mang theo quà. Nhưng không ngờ...
Thượng Quan Vũ vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Lý Hiếu Văn càng khó tin, Thương Quan Vũ từ lúc nào lại ăn nói dễ nghe như vậy?
Chẳng lẽ... Thượng Quan Vũ thật sự nhìn trúng Đường Hạ?
Mà miệng của Lưu Tử Kỳ há to đến mức có thể nhét một chiếc trứng gà.
Loại người như Thượng Quan Vũ, thế nhưng sẽ chịu thua? Cô không phải nghe lầm chứ?!
Cố tình, đương sự lại một chút cũng không hiểu tâm lý tò mò của khách, còn cười lấy lòng An Mộc, “Tôi nhất định sẽ bồi thường cho Ngô tiểu thư một phần quá lớn”
Lời này có nghĩa là, chị dâu à, xem trên vị trí bạn tốt của cô, cô nhất định cũng phải có hảo cảm với tôi nha!
Thượng Quan Vũ thật sự sợ An Mộc. Thấy cô, liền nhớ đến dĩa bò bít tết kia!
An Mộc thấy Thượng Quan Vũ đã xin lỗi, cũng coi như cho Ngô Tư Tư đủ mặt mũi, lúc này mới gật gật đầu.
Sau đó một đám người tiến vào đại sảnh.
Ngô Tư Tư chỉ về một vị trí phía Tây Bắc, nói với An Mộc, “Dung Trạch cùng Đào Nhạc Hạo ở bên kia, em có thể trước qua bên đó chơi”
An Mộc gật đầu, đi qua bên đó.
Mà bên này, Thượng Quan Vũ sau khi vào đại sảnh, liền vứt Lưu Tử Kỳ đi, tự mình đi tìm người quen.
Bữa tiệc của Ngô Tư Tư, tới đều là nhân vật cấp cao, hoặc chính là minh tinh tai to mặt lớn.
Toàn bộ hội trường người có vị trí thấp hơn Lưu Tử Kỳ cơ hồ không có.
Cho nên Lưu Tử Kỳ có chút nhàm chán.
Dung Trạch cùng Đào Nhạc Hạo ngồi trong một góc sô pha. Mà đối diện bọn họ, còn có một nữ tinh.
Nữ minh tinh kia khí chất thập phần cao lãnh, nhìn qua cũng rất kiệm lời, ngẫu nhiên bồi đối phương cười một chút, sau đó cúi đầu uống rượu. Nghe tiếng bước chân của An Mộc, ngẩng đầu lên, sau đó trong đôi mắt thanh lãnh, liền hiện ra thân hình của An Mộc.
An Mộc không ngờ đến nơi này trừ Dung Trạch và Đào Nhạc Hạo ra, thế nhưng còn có ảnh hậu Vạn Bội Ngọc!
Chỉ là, nghĩ đến nhiều người chơi sẽ vui hơn, liền không hề cảm thấy kỳ quái.
Dung Trạch thấy An Mộc liền đứng lên, ân cần giới thiệu Vạn Bội Ngọc với cô.
Tính cách Vạn Bội Ngọc khá lãnh đạm, nhưng vẫn khách khí gật gật đầu với An Mộc, cũng biểu đạt thiện ý của mình.
An Mộc đang muốn nói vài lời, liền nghe thấy ở cửa truyền đến một trận xôn xao.
An Mộc quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng phấn, kiêu căng bước vào. Mà bên cạnh, Lý Hiếu Văn cùng Ngô Tư Tư đều cực kỳ khách khí với cô ta!
Cô gái này, lớn lên không xinh đẹp lắm, nhưng khí chất lại rất cao quý, vừa thấy liền biết là một cô gái xuất thân tốt.
An Mộc đang suy nghĩ, cô nhóc xấu xa nhà ai lại dám dùng lỗ mũi nhìn người như vậy, liền nghe Vạn Bội Ngọc giải thích, “Đó là con gái của lão sư Hạ Băng Tâm, cũng chính là công chúa giải trí Ánh Sao, Phí Phẩm Trúc”