Lúc này Thượng Quan Vũ đã mở miệng, Lý Hiếu Văn lập tức khẩn trương, nhìn về phía Lưu Tử Kỳ nói, “Lưu tiểu thư, đây rốt cuộc là thế nào? Tôi chưa từng nói đứa nhỏ này là con của cô, tôi chỉ nói, đứa nhỏ này không phải cô mang vào sao?”
Lưu Tử Kỳ kinh ngạc, “Sao tôi có thể mang một đứa bé vào được chứ?”
Cô vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Tôi xem đứa nhỏ này tìm thức ăn ở trong bữa tiệc, rất đáng thương, cho nên mới mang bé đến phòng bếp xem. Ai ngờ...”
Cô lại thở dài, “Ai ngờ được đứa bé này một hai đòi ăn bánh kem, tôi nói không thể ăn, cô bé liền sốt ruột, một hơi đẩy bánh kem xuống”
Lưu Tử Kỳ nhăn chặt lông mày, “Tôi muốn ngăn cản cô bé, nhưng cô bé không chỉ mắng tôi, còn động thủ...”
Nói xong, liền lắc lắc đầu, “Cũng không biết là đứa bé nhà nào”
Sau đó lại nhìn về phía Lý Hiếu Văn, mặt đầy ủy khuất, “Cũng là lỗi do tôi, trông một đứa bé cũng không xong. Chiếc bánh kem này.... tôi sẽ bồi thường. Bây giờ tôi sẽ lập tức đi đặt chiếc khác”
Bánh kem lớn như vậy, đều là phải đặt trước.
Hiện tại đi đặt, làm sao kịp?
Hơn nữa...
Thượng Quan Vũ nhíu mày, túm chặt Lưu Tử Kỳ một phen, “Chuyện này sao có thể trách cô? Đều là chuyện của đứa bé này, cha mẹ của nó đâu? Con gái gây ra họa, làm cha mẹ thế nhưng lại rụt đầu vậy à!”
Lưu Tử Kỳ cúi đầu, khóe môi nhẹ cong lên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn An Mộc một cái.
Cô biết, chỉ cần bản thân giải vờ nhu nhược, khẳng định Thượng Quan Vũ đứng về phía cô! Đẩy toàn bộ lỗi lên đứa bé kia, như vậy, An Mộc thân là gia trưởng của nó, còn có thể thoát được sao?
Lưu Tử Kỳ thông minh một câu cũng không nói.
Thượng Quan Vũ nhìn về phía Lý Hiếu Văn, “Lý Hiếu Văn, cậu nói, chuyện hôm nay phải làm thế nào đây?”
Lý Hiếu Văn nhanh chóng xin lỗi, “Lưu tiểu thư, thực xin lỗi. Vừa rồi là chúng tôi trách oan cô. Bộ quần áo này... để tôi bồi thường cho cô”
Lưu Tử Kỳ lập tức chậm rãi lắc đầu, “Không cần đâu, cũng chỉ là làm dơ một bộ quần áo, hơn nữa cũng không phải do anh làm bẩn”
Không phải anh làm bẩn, nói cách khác, chính là muốn đứa bé này bồi thường sao?
Lý Hiếu Văn nhìn về phía cô bé ngây ngốc đứng ở đó, rõ ràng đã bị dọa, nhíu mày, “Tôi không nhớ có người mang trẻ con đến, đây là con nhà ai?”
Một câu rơi xuống, mọi người trong phòng bếp đều lắc đầu.
Lý Hiếu Văn và Ngô Tư Tư liếc mắt nhìn nhau, tầm mắt nhìn về đám khách nhân tới hôm nay.
An Mộc vẫn luôn nhìn tình huống trong phòng bếp.
Tính cách của Phí Thính Âm, cô đương nhiêu hiểu. Bởi vì điều kiện gia đình rất tốt, cho nên có rất nhiều yêu cầu. Trước kia cô sống cùng cô bé, ngay cả khi cô ăn canh phát ra tiếng, cô bé cũng ghét bỏ cô.
Hơn nữa, bánh kem lớn như vậy có lẽ đứa bé nhà nghèo khác sẽ hiếm lạ, nghịch ngợm gây sự cũng có khả năng phá hủy, nhưng Phí Thính Âm thì sẽ không!
Gia cảnh Phí Thính Âm tốt, vô luận là thức ăn ngon gì, đều đã nếm qua, căn bản không có khả năng vì chiếc bánh kem mà đẩy người, lại thẹn quá hóa giận mà phá bánh kem.
Lại nhìn bộ dáng lúc này của Phí Thính Âm, rõ ràng lại bị dọa sợ. Cho nên... đây tất cả đều là quỷ kế của Lưu Tử Kỳ!
Cô ta rõ ràng ở trong phòng vệ sinh nhìn thấy mình và đứa bé này ở cạnh nhau. Đây là cố ý tạt nước bẩn vào người cô sao?!
Đôi mắt lớn của Phí Thính Âm nhìn về phía này.
An Mộc nhìn trái phải, vẫn không thấy cha mẹ của Phí Thính Âm bước ra, trong lòng liền nghi hoăc. Đứa bé này là theo ai đến?
Nhưng lúc này, cũng không thể không xuất hiện. Vì thế cô tiến lên trước một bước, mở miệng nói, “Chuyện này...”